Ở cổng biệt thự có hai vệ sĩ đeo kính râm, mặc vest đen. Đứng bất động, sừng sững như hai cây thông xanh ở hai bên cửa.

Lạc Thanh Du bước ra cửa, nhìn thấy hai vệ sĩ liền vô cùng sửng sốt Cô nhận ra họ, bọn họ là vệ sĩ của nhà họ Chiến. Ông cụ đi bất cứ đâu cũng đem bọn họ theo.

Ông cụ Chiến đột ngột đến thăm, nhất định là có chuyện quan trọng.

Khi Lạc Thanh Du còn do dự có nên quay vào, Chiến Hàn Quân liền bước ra, nhìn thấy hai vệ sĩ, lông mày bất giác cau lại.

“Ông Quân, ông không nên vào” Lạc Thanh Du quay người đi về phía vườn hoa bên phải, Chiến Hàn Quân đột nhiên nằm lấy tay cô.

Chiến Hàn Quân nói: “Ông nội đến, có lẽ là muốn bàn bạc với cô về việc nuôi dưỡng Thanh Tùng”

Lạc Thanh Du cũng đoán ra ý đồ của ông cụ Chiến, nhưng cô không hề muốn nói chuyện cùng ông ta. Cô nhìn Chiến Hàn Quân, ánh mắt lạnh lùng nói: “Anh cho rằng ông ta đến để bàn bạc với tôi sa?”

Câu nói này rõ ràng là ý phủ định.

Chiến Hàn Quân nói: “Chạy trốn không thế giải quyết được vấn đề”

Lạc Thanh Du hãn học nói: “Nhà họ Chiến các người luôn lấy tiền để giải quyết mọi chuyện. Nhưng thứ tôi cần không phải là tiền bạc. Đừng cố dùng tiền để giành quyền nuôi dưỡng Thanh Tùng”

Chiến Hàn Quân gật đầu, một nụ cười nhẹ ánh lên trong mắt anh: “Cô rất hiểu nhà họ Chiến chúng tôi. Nhưng vấn đề không thể giải quyết bằng tiền, thì có thể giải quyết theo một góc độ khác.”

Lạc Thanh Du tức giận: “Dù sao thì tôi cũng không bao giờ giao Thanh Tùng cho nhà các người nuôi đâu” Nói xong, cô nhanh chóng lạnh lùng quay lưng, đấy cửa bước vào nhà.

Ông cụ ngồi trên sô pha vui vẻ chơi đùa cùng bọn trẻ. Đôi mắt diều hâu lạnh lùng, trên thương trường luôn quyết đoán, sát phạt không do dự, lúc này ánh lên nụ cười hiền từ, giống như mọi ông lão bình thường khác.

Trong phòng còn rất nhiều người, bố mẹ và em gái của Chiến Hàn Quân cũng ở trong đó.

Nhìn thấy Lạc Thanh Du và Chiến Hàn Quân bước vào phòng, ông cụ liền nháy mắt ra hiệu cho người hầu bên cạnh. Người hầu lập tức bước tới dẫn ba đứa trẻ ra ngoài.

Ông cụ chỉnh lại quần áo vốn vừa bị bọn trẻ làm nhăn nhúm, nụ cười hiền từ bỗng chuyển sang vẻ nghiêm túc.

“Các người đều ra vườn hết đi, ta và cô Du nói chuyện riêng” Ông cụ ra lệnh.

Chiến Hàn Quân định nói gì đó, nhưng lại bị ông cụ nghiêm nghị cắt ngang: “Quân, cháu cũng ra ngoài đi”

Chiến Hàn Quân lo lắng nhìn Lạc Thanh Du, Chiến Anh Nguyệt liên bước tới kéo anh ra ngoài.

“Anh, đi thôi.”

Khi trong phòng chỉ còn lại ông cụ và Lạc Thanh Du, ông cụ đưa đôi mắt hoạt xảo nhìn Lạc Thanh Du dò xét.

Lạc Thanh Du khẽ giật mình Ông cụ và ông nội cô từng là anh em tốt của nhau. Khi cô con nhỏ cũng thường gặp ông cụ, mỗi lần ông cụ nhìn thấy cô đều mỉm cười hiền từ, cử chỉ yêu thương, đổi xử với cô còn yêu thương hơn cả cháu gái ruột.

Thế nhưng, người đàn ông này dường như là một người khác, ông ta đối với Linh Trang thì vô cùng thân thiết, nhưng đối với Lạc Thanh Du lại tỏ ra vô cùng xa cách, lạnh lùng.

“Cô Du, có lẽ cô cũng biết ý định của tôi?”

“Vâng” Lạc Thanh Du lo lắng gật đầu.

“Ta rất cảm kích vì cô đã sinh cho nhà họ.

Chiến chúng tôi hai đứa trẻ rất đáng yêu. Xem như để đền bù, tôi cho cô 7.

tỷ. Nhưng đổi lại, cô phải giao lại quyền nuôi dưỡng Thanh Tùng cho nhà họ Chiến chúng ta” Ông cụ nói với giọng điệu không cho phép người khác có thể từ chối.

Lạc Thanh Du mấp máy môi nhưng chưa kịp nói đã bị ông cụ hùng hộ chặn lại: “Tôi biết cô là người thanh cao, không muốn chấp nhận giao dịch này. Thế nhưng, việc này hoàn toàn không phải việc cô có thể tự quyết được”

“Ông!”

Ông cụ thô bạo cắt lời cô: “Đừng cố mặc cả với tôi, bởi vì nó vô dụng”

Sự chuyên quyền, độc đoán của ông cụ khiến cô cảm thấy uất ức.

Cô ấy yếu mềm nhưng không hèn nhát, bị ức hiếp quá đáng thì cô ấy dù chỉ là một con cừu nhỏ cũng sẽ bùng nổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play