Độc Bà Bà kia lạnh lùng cười mỉa: “Ha hả, tài năng không bằng người khác liền mở miệng bôi nhọ người ta, đúng là làm xấu tên tuổi của ngài Quân”

Nghiêm Mặc Hàn nghe vậy tức giận đến mức muốn đứng dậy đi tìm Độc Bà Bà lý luận.

Bống qua toàn thân anh ta mềm nhũn, mới vừa bò dậy đã ngã xuống đất.

Khiến cho Độc Bà Bà không ngừng châm chọc: “Không muốn chết thì cứ biết điều nằm yên ở đó đi”.

Nghiêm Mặc Hàn thở hổn hển nói: “Tại sao tôi phải ở chỗ này chờ chết? Tôi muốn đứng dậy..” Chỉ là anh ta liên tục cố gắng đứng dậy nhưng vẫn lần lượt ngã xuống đất.

Bảo bối Thanh An nhìn không được nữa, nói: “Cậu cứ nằm yên đi, bị trúng độc mà còn ngang ngược như thế.

Sau khi Nghiêm Mặc Hàn bị Độc Bà Bà hạ độc liền hết sức kiêng kị với mấy bà lão. Anh ta liếc nhìn bảo bối Thanh An một cái rồi tức giận nói: “Đừng tưởng rằng tôi không biết, bà và bọn họ cùng một nhóm đúng không? Các người dù sao cũng sắp về với cát bụi rồi nên không lo sợ chuyện sống chết chứ gì”

Chiến Hàn Quân giơ chân đá Nghiêm Mặc Hàn một cái khiến anh ta suýt chút nữa đã ngất đi.

Dư Nhân thở phào: “Thế giới cuối cùng cũng trong sạch”

Chiến Hàn Quân nhìn bảo bối Thanh An, thử dò xét hỏi: “Cô Tuyết Giải Tiên có thể hiểu được y thuật sao?”

Bảo bối Thanh An gật đầu. “Hiểu một chút”

Chiến Hàn Quân nói: “Vậy phiền cô Tuyết Giải Tiên đi xem bọn họ một chút, xem thử có cách nào giải độc không?”

Bảo bối Thanh An: “Được”

Bảo bối Thanh An dẫn đầu bước đến chỗ chị cả Oai Phong, cô ấy nặn ra nụ cười rạng rỡ với Chiến Oai Phong khen ngợi: “Cô gái này thật là xinh đẹp”

Oai Phong nhắc nhở cô: “Bà ơi, con mắc bệnh truyền nhiễm rất nặng, bà tránh xa một chút, coi chừng bị lây đó.”

Bảo bối Thanh An chỉ chỉ dùng bốn phương pháp chữa bệnh của Đông Y “ nhìn, nghe, hỏi, sờ” với Oai Phong rồi nói: “Cũng may bệnh lý còn nông, có thể cứu được”

Độc Bà Bà giễu cợt: “Bác sĩ không biết ở đâu ra đó? Bà có biết cô ta trúng độc gì không? Đây chính là cổ độc của một nhánh Độc Tiên, trên đời này không ai có thể giải, trừ khi ngài Bác Danh có thể sống lại”

Chiến Hàn Quân nghe tin Bác Danh đã chết, tức giận đến thở gấp, ngực nhói đau.

“Bà nói cái gì? Bác Danh chết rồi?”

Nghiêm Mặc Hàn cũng trở nên căng thẳng lo lắng: “Sẽ không phải là bà nội Bác Danh của chúng ta chứ?”

Độc Bà Bà chế giễu: “Bác Danh bị Độc Thánh đuổi giết, cuối cùng cùng lão già phụ tá của mình tự nổ chết, căn cứ thí nghiệm cũng bị phá hủy. Đây là chuyện mà người nào trên giang hồ cũng biết”

Chiến Hàn Quân thì thào: “Bác Danh gặp nạn, vậy con gái bảo bối của tôi chẳng phải cũng…”

Trong nháy mắt đó, cả người Chiến Hàn Quân giống như mất hết tất cả cảm giác.

Bảo bối Thanh An không ngờ rằng khi lần nữa nghe được tên thầy mình lại là tiếng truy điệu của người khác.

Trong lòng cô ấy vô cùng chua xót nhưng vẫn phải mạnh mẽ chịu đựng.

Cô ấy buồn bã cười: “Bác Danh mà bà nhắc đến, có lẽ bà ấy rất mạnh mẽ nhưng bà phải biết rằng trên đời này có người tài giỏi thì sẽ có người giỏi hơn. Có lẽ kỹ năng y học của tôi còn tốt hơn so với bà ấy thì sao?”

Độc Bà Bà ngẩng đầu cười lớn: “Đúng là không biết tự lượng sức mình, bà cho rằng Bác Danh là người không có tên tuổi gì sao? Bà ta chính là người đại diện của giới y học đấy”

Bảo bối Thanh An từ đáy lòng nói: “Nghe bà nói như vậy, bà ấy thật đúng là phi thường”

Cô ấy vẫn cố chấp nói: “Nếu ngài Bác Danh đã đi về cõi tiên, mà bệnh trên người cô gái này cần chữa trị, thân là bác sĩ, chữa bệnh cho cô ấy là trách nhiệm không thể tránh khỏi”

Nói xong, bảo bối Thanh An viết đơn thuộc rồi dặn dò Thanh Hòa: “Thanh Hòa, con đi hái một ít dược liệu đi”

Dọc theo đường đi, Thanh Hòa theo bảo bối Thanh An leo núi, lội sông, bảo bối Thanh An đã dạy cho cậu nhận biết rất nhiều dược liệu, Thanh Hòa vô cùng thông minh, thậm chí còn nắm giữ cả dược tính của chúng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play