Chiến Hàn Quân nói: “Chú đừng quên tôi là hacker. Con đường thất thoái tiền bạc của nhà họ Chiến đã sớm bị mắt mèo của tôi theo dõi”

Chiến Đình Lê trở nên hoảng loạn: “Đây là tài chính của nhị Chiến Hàn Quân nói: “Không phải là chú muốn dời ra ngoài rồi để Đơn Thúy Vân ở lại làm chuyện lớn sao? Đáng tiếc, tôi đã chặn toàn bộ chúng lại rồi. Ông nội nói thím hai đã làm việc trong nhà họ Chiến nhiều năm như vậy, không có công lao.

cũng có khổ lao, cho nên phần của thím ấy vẫn giữ nguyên, chia cho ba đứa con của thím ấy. Còn phần của chú thì toàn bộ đều sung vào công quỷ.”

Tất cả những mưu kế của Chiến Đình Lê đều đã tan thành bọt nước.

“Hàn Quân, cầu xin cháu, hãy cho Tô Tâm một con đường sống”

“Tô Tâm không phải họ Chiến, xin lỗi tôi không thể giúp được cô ta.” Chiến Hàn Quân kiên quyết rời đi.

Chiến Đình Lê mất tinh thần ngồi trên mặt đất.

Cảnh sát đã đưa Chiến Đinh Lê đi.

Tòa thành Ái Nguyệt bị bao trùm trong bầu không khí u bưồn.

Khi Chiến Hàn Quân quay trở lại để báo cáo tình hình với ông cụ Chiến, ông cụ Chiến dò hỏi: “Nó có lòng hối cải không?”

Đáy mắt Chiến Hàn Quân hiện lên một sự phẩn nộ và xúc động, anh nói: “Con người trước khi chết, thường nói lời lương thiện”

Ông cụ Chiến tức giận kêu lên một tiếng, giận giữ nói “Cháu đừng mơ mà nói dối ông. Nó là hạng người như thế nào ông còn không biết sao?”

Chiến Hàn Quân nói: “Ông nội, con nuôi thì cũng là con, trên pháp luật cũng có quyền thừa kế tài sản của nhà họ Chiến. Chú hai không yên lòng về cô con gái ngoài giá thú Tô Tâm của mình, hay là.

Ông cụ nổi giận nói: “Nó biết rõ mình không phải là con cháu nhà họ Chiến, nhưng lại lừa gạt ông nhiều năm như vậy.

Hàn Quân, ông biết cháu là người trọng tình, nhưng chú hai của cháu đã gieo gió gặt bão, cháu cũng đừng nói tốt giúp cho nó: Chiến Hàn Quân cười nói: “Ông nội, cháu không nói thay chú hai. Cháu chỉ cảm thấy bọn nhỏ là vô tội, ông nội không nhất thiết phải đuổi cùng giết tận, trục xuất tất cả bọn họ ra khỏi nhà họ Chiến”

Ông cụ Chiến cũng động lòng trắc ẩn: “Vậy cháu nói xem phải sắp xếp cho những đứa nhỏ ở nhị phòng như thế nào?”

Chiến Hàn Quân nói: “Quyết định này phụ thuộc vào thái độ của ông nội. Nếu như ông nội quyết tâm cắt đứt hoàn toàn quan hệ với chú hai thì Hàn Long và những người khác chỉ có thể lấy thân phận là viên chức để nhậm chức tại nhà họ Chiến.

Nếu ông nội có thể.

Chiến Hàn Quân còn chưa nói xong thì ông cụ Chiến đã đưa tay chặn lại, nói: “Cháu đừng nói nữa. Chiến Bá Vũ ông làm sao có thể tha thứ cho việc vợ của mình cho mình đội nón xanh?”

Chiến Hàn Quân liền biết ông cụ đã quyết tâm muốn cắt đứt quan hệ cha con với Chiến Đình Lê.

“Ông nội, cho dù ông lựa chọn như thế thế nào thì cháu đều tôn trọng ông”

Ông cụ Chiến gật đầu.

Phát sinh loại chuyện như thế này, tâm trạng của ông cụ Chiến cũng đã bị nhiều tra tấn. Dường như trong một đêm ông ấy đã già đi rất nhiều.

Nhưng mà vấn đề này vẫn chưa kết thúc.

Khi ba anh em Chiến Hàn Long biết được rằng tài sản duy nhất mà họ có thể được chia là phần của bà hai để lại, mà phần còn lại của bố bọn họ lại bị sung vào công quỷ. Trong lòng Chiến Hàn Long bọn họ đặc biết tức giận và bất bình.

Vì thế bọn nháo nhào đòi gặp ông cụ Chiến, hy vọng ông cụ sẽ chủ trì công đạo cho bọn họ.

Sau khi Chiến Hàn Quân biết được việc này thì chỉ nói một câu: “Nếu không làm vậy thì sẽ không chết”

Chiến Hàn Quân ra trước để ngăn cản ba anh em bọn họ gây náo loạn, nói: “Cơ thể của ông nội không tốt, các người đừng khiến ông ấy càng thêm ngột ngạt.”

Hàn Long tức giận nói: “Anh cả, anh dựa vào cái gì mà muốn tịch thu tài sản của bố tôi? Bố tôi ngồi tù thì tài sản của ông ấy hẳn là phải để lại cho chúng tôi mới đúng.”

Chiến Hàn Quân đi đến trước mặt Chiến Hàn Long, nghiến răng nói: “Bởi vì trong di chúc của bố cậu, tài sản của ông ấy không được chia cho ba anh em các cậu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play