“Ông hai, bỏ đao xuống”

Bỗng nhiên, trong phòng khách truyền đến tiếng động rung chuyển.

Chiến Quốc Việt ngoái đầu nhìn lại, con ngươi sâu sắc.

“Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn như thế?”

Chiến Quốc Việt nói.

Chiến Đình Lê cố giấy dụa lần cuối: “Tôi muốn gặp ông cụ”

“Ông hai, ông mau thả đao xuống, chúng tôi có thể chuyển đạt ý nguyện của ông”

Rất nhanh, ông cụ Chiến đã biết chuyện của hợp viện Yến Tuân.

Nhưng mà đối với hành động của Chiến Đình Lê ông cụ Chiến đối vô cùng thất vọng, không muốn tạm biệt Chiến Đình Lê, chỉ là ủy thác Chiến Hàn Quân đứng ra. Thay ông ấy gặp Chiến Đình Lê.

Chiến Hàn Quân thay thế ông cụ đi tới hợp viện Yến Tuân.

Chiến Đình Lê nhìn thấy chỉ có một mình Chiến Hàn Quân đến đây, vô cùng thất lạc: “Bố tôi đâu? Tại sao không để ông ấy tới gặp tôi?” Chiến Đình Lê gào thét lên.

Chiến Hàn Quân nói: “Chú hai, không phải chúng tôi không cho ông ấy đến, là ông ấy không muốn đến. Ông nội nói, hành động của ông làm ông ấy đau lòng, ông cũng không phải con ruột ông ấy, nhà họ Chiến nuôi ông nhiều năm như vậy, cũng hết lòng quan tâm giúp đỡ. Duyên phận của ông và nhà họ Chiến, cứ kết thúc như vậy đi”

Chiến Đình Lê cầu xin gặp ông cụ, thực ra còn có một mục đích: Đó là năn nỉ ông cụ đừng liên lụy các con của ông ta Nhưng mà khi nghe lời mà Chiến Hàn Quân thuật lại, ông ta tuyệt vọng.

Ông ta chảy nước mắt sám hối: “Ông ấy có ý gì? Ông ấy không cần tôi nữa? có đúng không? Vậy thì… Cổ phần của tôi ở nhà họ Chiến? Ông ấy cũng tịch thu sao? Còn có các con tôi, ông ấy muốn xử lý bọn họ như thế nào? “

Chiến Hàn Quân chỉ tiếc mài sắt không nên kim nói: “Chú ơi là chú, đến lúc chết rồi chú vẫn không quên tính toán chiếm đoạt tài sản nhà họ Chiến. Chú có biết, ông nội vừa nói gì không? Ông nói, nếu trong lòng chú sám hối, ông ấy sẽ giơ cao đánh khẽ, chỉ xử lý nhẹ chú và bọn nhỏ. Nhưng chú đến chết vân không hối cải, đừng trách ông ấy qua cầu rút ván”

Thân thể già nua của Chiến Đình Lê run rẩy.

Cả đời ông ta tính toán, đơn giản chỉ muốn để lại cho đời sau một tương lai sáng lạn. Nhưng mà ông ta không ngờ tới, khi về già, âm mưu của ông ta bại lộ.

Ông ta muốn lấy được vinh quang và phúc lợi từ nhà họ Chiến, nhưng trong khoảnh khắc tất cả sụp đổ.

“Hàn Quân, cầu xin cậu nể tình nghĩa chúng ta nhiều năm, tha cho con tôi một con đường sống” Chiến Đình Lê thụp một tiếng, quỳ gối trước mặt Chiến Hàn Quân.

Gương mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân lạnh lẽo, chất vấn: “Con trai của chú? Là đứa nào?”

Chiến Đình Lê nói: “Tô Tâm”

Gương mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân biến đen, nổi giận nói: “Chú hai, vậy ông đặt ba anh em Hàn Long ở đâu?”

Chiến Đình Lê nói: “Khi còn sống mẹ bọn chúng tích lũy rất nhiều tài sản, cho nên chắc chắn sẽ có cách cho bọn chúng.

Nhưng mà Tô Tâm không giống như vậy, nếu như nhà họ Chiến mặc kệ nó, nó sẽ không còn gì cả”

Nụ cười của Chiến Hàn Quân lạnh lẽo âm trầm nói: “Tô Tâm không còn gì cả? Ít nhất nó còn có mẹ sống trên đời. Mà ba anh em Hàn Long, bọn họ không bố không mẹ, ông không lo lắng cho bọn họ sao?”

Chiến Hàn Quân càng nó càng tức giận: “Chú hai đối với vợ chính thức, và đối với con cái của hai người vô tình như vậy. Nhưng lại đối với vợ lẽ là bà Vân lại cực kỳ yêu thương, ông đang khiêu khích ranh giới về đạo đức của nhà họ Chiến…”

Chiến Đình Lê nói: “Hàn Long Hàn Huân đã thành gia lập nghiệp, Hàn Tam cũng có bạn trai không tôi. Cho nên tôi mới không cần lo lắng cho bọn chúng”

Chiến Hàn Quân nói: “Ông lấy toàn bộ tài sản của thím hai chuyển ra nước ngoài, một chút cũng không để lại cho đám Hàn Long, bọn họ còn có cả con cái, làm sao có thể sinh tồn được?”

Chiến Đình Lê ngẩn ngơ.

Ông ta nghĩ việc mình làm thần không biết quỷ không hay, không nghĩ đến cái gì cũng không qua khỏi mắt của Chiến Hàn Quân.

“Làm sao cậu biết?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play