“Ha, có phải không?” Quốc Việt trầm thấp cười một tiếng.

Thuật thôi miên của cậu chỉ không thể thực hiện đối với một loại người đó chính là loại người không ham không cầu, hơn nữa ý chí phải cực kỳ kiên định. Giống như cái loại người bị lợi ích cùng dục vọng làm che mờ con mắt Chiến Đình Lê kìa thì căn bản chính là không có khả năng ngăn được năng lực của thuật thôi miên.

“Ông hai, Tô Tâm là con gái của ông sao?” Quốc Việt trực tiếp đi vào chủ đề chính.

Chiến Đình Lê gật đà Bỗng nhiên Quốc Việt nắm một nhúm tóc của chiến đình kéo lên nói: “Ông không thừa nhận không có quan hệ thì cứ để cho giám định quan hệ bố con nói rõ cho tôi biết cũng được.”

Chiến Đình Lê tức giận nói: “Quốc Việt cậu…”

“Trên danh nghĩa thì ông cùng bà Vân chính là mối quan hệ tổng giám đốc bá đạo cùng người vợ ôn nhu nhưng thật ra thì đã sớm chỉ chuyện nam nữ tư thông rồi đúng không? Sau khi bà Vân sinh con gái cho ông xong thì bà ấy liền khăng khăng một mực làm việc cho ông đúng không?”

Đáy mắt Chiến Đình Lê thoáng qua một tia chống cự không muốn nói nhưng mà cái quả cầu của Quốc Việt lại lắc lư qua lại trước mặt ông ta một cách lợi hại khiến cho ông ta cảm thấy đầu mình choáng váng hoa mắt ý thức cũng dần tan rả.

.. Lại lắc đầu.

“Nếu như chuyện gì cậu cũng đều biết thì cần gì đến hỏi tôi?” Chiến Đình Lê nói.

Quốc Việt nói: “Trong lòng tôi đã chôn xuống sự nghỉ ngờ.

Ông hai, ông vì bà Vân mà ruồng bỏ người vợ chính thức của mình để rồi rơi vào kết cục bị con gái mình khinh bỉ như vậy có đáng giá không?”

“Cậu thì biết cái gì? Cậu cái gì cũng không biết.” Chiến Đình Lê nổi điên lên: “Tôi cũng không muốn khiến cho Trần Hiền bị tổn thương, nhưng mà là do cô ấy ngán đường tôi…”

“Ngán đường ông chuyện gì?” Quốc Việt ý thức được rằng trong lòng Chiến Đình Lê cất giấu một bí mật không thể để cho người khác biết được.

Có thể là đã giấu cái bí mật này rất sâu vì thế cho dù Chiến Đình Lê có đang bị thôi niên cũng không muốn nói ra.

Từ đó cũng có thể tưởng tượng được cái bí mật này có ảnh hưởng rất lớn đến ông ta.

Quốc Việt chỉ có thể căn cứ theo suy đoán của mình mà theo thứ tự từ từ dẫn dắt Chiến Đình Lê: “Ông hai, Tô Tâm là con gái của ông cùng Đơn Thúy Vân. Ông lại đem cô ấy bố trí thành người làm ở trong nhà họ Chiến, ông không cảm thấy ông rất tàn nhẫn sao? Cô ấy cũng coi như con cháu nhà họ Chiến. Cho dù là đứa con gái bên ngoài thì cũng là người sáng chói”

“Đó là quyết định của Đơn Thúy Vân. Bởi vì bà ấy không thể để cho thân phận thật sự của Tô Tâm bị bại lộ được, nếu không sẽ mang đến phiền toái rất lớn cho b; “Là bởi vì nguyên nhân bà ta là bác sĩ truyền đời của nhà họ Đơn vì thế không thể cùng kết hôn với người đàn ông khác ở bên ngoài này sao?”

Ừ. Tôi yêu bà ấy mà bà ấy cũng yêu tôi, nếu như không do Đơn Thúy Vân không thể bại lộ thân phận của mình thì tôi nghĩ tôi sẽ cùng bà ngoại hai của con ly hôn để kết hôn với bà ấy, quang minh chánh đại mà kết thành vợ chồng”

Chiến Đình Lê không biết nghĩ tới điều gì mà nhất thời hai tròng mắt của ông đỏ lên ông cắn răng nói: “Như vậy thì bà hai của con cũng không có tư cách cản trở tình cảm của ông cùng Đơn Thúy Vân. Bà ta chính là một người vợ bị sự ghen tị thao túng, bà ta hại chết đứa nhỏ của chúng tôi, bà ta thao túng toàn bộ gia sản của tôi, bà ta sớm nên chết đi mới đúng”

Quốc Việt nghe thấy động cơ hại người của Chiến Đình Lê thì chỉ cảm thấy toàn thân sợ hãi: “Tôi biết, bởi vì bà hai không cho phép ông ở bên ngoài treo hoa ghẹo nguyệt, không cho.

phép ông sinh con cùng với những người đàn bà khác, không cho phép ông cầm tiền của nhà họ Chiến đem ra ngoài cho những người đàn bà khác dùng. Cho nên bà ấy mới vững vàng khống chế quyền làm chủ kinh tế của ông điều này khiến cho lòng của ông sinh ra oán hận mà oán hận chất chứa lâu ngày vì thế ông liền muốn trừ khử bà ấy có đúng hay không?”

“Không phải, tôi nhịn bà ấy nhiều năm như vậy mặc dù trong lòng tôi quả thật không vui. Nhưng mà từ đó cho đến nay tôi đều chưa từng có cái suy nghĩ rằng sẽ giết bả ấy.

Nhưng mà bởi vì bà ấy đã nghe trộm được một bí mật không nên nghe…”

“Bí mật gì?” Quốc Việt cảnh giác hỏi.

Chiến Đình Lê lại cười khanh khách một lần nữa.

Quốc Việt lại nói xa nói gần hỏi thăm hồi lâu khiến cho Chiến Đình Lê buông lỏng cảnh giác mà nói ra rất nhiều chuyện. Nhưng chỉ khi nói đến những chuyện liên quan đến cái bí mật kia là Chiến Đình Lê liền ngậm chặt miệng lại.

Quốc Việt thu hồi thuật thôi miên, Chiến Đình Lê liền ngủ mê man.

Quốc Việt trở lại tòa thành Ái Nguyệt. Đem kết quả của chuyện mình thôi miên ông hai ra nói cho Chiến Hàn Quân nghe.

“Bố, bố nói rốt cuộc thì ông hai còn cất giấu bí mật gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play