*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô không biết tại sao mình lại đến biệt thự của Bác Danh, trời vào khuya, bà nội Bác Danh nghe thấy tiếng gõ cửa lộc cộc, âm thanh rất nhỏ nhưng lại vang lên rất rõ ràng, nó cứ văng vắng bên tai.

Bà nội Bác Danh bước xuống giường, trong phòng khách hành lý được đặt khắp nơi, đó chính là đống hành lý bà ấy chuẩn bị để rời khỏi thành phố Vân Vũ.

Bà ấy vừa mở cánh cửa khuôn viên của biệt thự ra thì đã nhìn thấy Nghiêm Linh Trang đầu tóc rối bời như con ma nữa vậy, đôi tay cứng đờ đưa ra nằm lấy ông quần bà ấy, từ cổ họng cô phát ra âm thanh méo mó.

“Cứu anh Quân”

Bác Danh không biết hai đứa nhỏ này đã trải qua sự cực khổ gì nhưng nhìn thấy cơ thể của Linh Trang bị biến dạng nghiêm trọng vô cùng, cơ bắp toàn thân cứng đời, lực căng cơ bất thường khiến Bác Danh cảm thấy rất đau lòng.

Bác Danh buồn bã nói: “Xem ra bên Hà Nội đã xảy ra chuyện lớn rồi, Linh Trang có lẽ đến cầu xin tôi quay về cứu Hàn Quân đấy”

Họ bế Linh Trang lên giường.

Sau đó hai cụ bắt đầu bốn mắt nhìn nhau.

Bà ấy gọi lớn vào trong nhà: “Ông à”

Ông cụ bước ra từ trong nhà, khi nhìn thấy bộ dạng của Linh Trang thì ngạc nhiên đến mức trợn mắt kinh ngạc.



Bác Danh gật gật đầu, đôi mắt bà ây ngấn lệ nói: “Ông biết không? Nếu như không có ông thì cuộc đời tôi sẽ còn bi thảm đến mức nào nữa, chồng cũ của tôi, mặc dù họ rất thích tôi nhưng tôi lại không phải người duy nhất của họ, chỉ có ông mặc dù bình thường nhưng lại luôn chịu khó ở bên cạnh tôi và ủng hộ cho sự nghiệp của tôi, kể từ ngày tôi đồng ý ở bên ông thì tôi biết cả đời này tôi chỉ có một mình ông thôi”

Bác Danh rất có lồi nói: “Hàn Quân là cháu trai của tôi nên tôi không thể thấy nó chết mà không cứu, ông à, xin lỗi, tôi nghĩ tôi không thể tiếp tục đi du lịch vòng quanh thế giới với ông rồi”

Khuôn mặt ông cụ có chút thất vọng, ông ấy nhìn chăm chăm Bác Danh như muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời “Bác Danh, bà quay về Hà Nội liệu có tái hợp với người cũ hay không?”

Ông cụ nói: “Tôi không có con nhưng Hàn Quân thường xuyên đánh cờ với tôi, Linh Trang thì chọc cho tôi vui, thật ra trong lòng tôi từ lâu đã xem chúng là con cháu ruột thịt của tôi rồi, bây giờ chúng gặp khó khăn thì tất nhiên chúng †a không thể thấy chết không cứu rồi.

Bác Danh rất vui mừng.

Ông cụ thích bà ấy và bao dung cho bà ấy, nhiều hơn nữa chính là tình yêu vô bờ bến của ông khiến bà ấy cảm thấy cả đời này bà ấy đã không chọn nhầm người rồi.

Ông cụ thả lỏng người và thở phào nhẹ nhõm.

“Bác Danh”

Hai người ôm chặt nhau.

Bác Danh nói: “Mấy ngày nay ông cũng mệt rồi, con bé Linh Trang này đã nằm liệt giường rồi, tình trạng của Hàn Quân rất nguy cấp, tôi nghĩ chúng ta phải nhanh chóng đưa con be về Hà Nội và điều trị cùng với Hàn Quân”

Ông cụ nói: “Hàn Quân và Linh Trang đều là những người sống hết mình vì tình yêu, chỉ cần cứu được hai đứa trẻ này thì chúng ta mệt một chút cũng xứng đáng”

Cứu người như cứu lửa.

Bà nội Bác Danh và bạn đời huy động lực lượng y tế đưa Linh Trang trở về Hà Nội.

Cũng may trước đó Linh Trang từng đưa chìa khóa của vườn hoa Vô Ưu cho Bác Danh nên sau khi trực thăng của họ đến Hà Nội thì Bác Danh đã lấy chìa khóa ra và cảm thán nói: “Ông à, đây là ngôi nhà Linh Trang tặng cho tôi, tối nay chúng ta có thể đưa Linh Trang đến đó và đặt các thiết bị y tế ở vườn hoa Vô Ưu, ngày mai mới bắt đầu việc điều trị”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play