Chiến Bá Minh liên tục gắp thức ăn cho Chiến Hàn Quân, Cl Hàn Quân ưu nhã cầm đũa lên, yên lặng không một tiếng động ăn cơm.

Chu Mã muốn nói mấy câu lấy lòng Chiến Hàn Quân, nhưng mà thấy dáng vẻ Chiến Hàn Quân cao ngạo không quan tâm thế sự kia, liền chùn bước.

Thật ra thì tính tình ở bên ngoài của Chiến Hàn Quân là tích chữ như vàng, nếu là ở nhà dùng cơm với Linh Trang, anh ta mới nói nhiều hơn chút.

Ông cụ ăn được vài miếng, bỗng buồn chán vô vị để đũa xuống. Nói với Dư Sinh: “Cháu gọi điện thoại cho Dư Nhân, nói ông kêu trở về. Ông có vài lời muốn nói với cậu ta”

Dư Sinh lộ vẻ khó xử: “Bố, bố không phải là không biết tính tình thãng nhóc khốn Dư.

Nhân kia. Bố cho cậu ta trở về biệt thự Ngọc Bích, cậu ta sẽ nói việc biệt thự Ngọc Bích là do Nghiêm Linh Trang xây dựng, nhà họ Dư.

chúng ta hại Nghiêm Linh Trang chật vật như vậy, cậu ta không còn mặt mũi nào vào ở.”

Dư Sinh nói xong, sắc mặt Dư Thiên An liền rất khó coi.

“Đứa con trai này rõ ràng chính là bị Nghiêm Linh Trang đút thuốc mê” Bà bực tức nói.

Dư Sinh nói: “Thiên An, bà đừng suy nghĩ về Dư Nhân như vậy”

Gương mặt đẹp trai của Chiến Hàn Quân trong nháy mắt lạnh xuống. Ánh mắt lạnh lùng kèm theo mấy phần sắc tính nhìn về phía Dư Thiên An.

Dư Thiên An bị đứa con trai này nhìn bằng ánh mắt xâm lược như vậy toàn thân nhanh chóng rụt lại Mặc dù một tuần này bọn họ chung đụng hết sức hòa hợp, nhưng bà vẫn không dám ở trước mặt Chiến Hàn Quân nói Nghiêm Linh Trang không phải.

Chiến Bá Minh cảm thấy Chiến Hàn Quân cảm xúc biến hóa, hung dữ trợn mắt nhìn Dư Thiên An.

“Thiên An, em đừng nói lời bậy bạ nữa”

Dư Thiên An trâm mặc không nói lời nào.

Chiến Hàn Quân buông chén đũa xuống, đứng lên, giọng không cảm xúc nói: “Con ăn no rồi. Con đi về trước”

Dư Thiên An lập tức thay đổi sắc mặt ra hiệu cho Chu Mã.

Chu Mã nhanh chóng đứng lên, dịu dàng nói: “Anh Quân, em đưa anh đi”

Chiến Hàn Quân lạnh lùng nói: “Tôi biết đường”

Chu Mã bị nghẹn không nhẹ.

Chiến Hàn Quân cao lớn chân dài liền rời đi Chu Mã lấy hết dũng khí đuổi theo.

Chiến Hàn Quân đi rồi, ông cụ không vui ( ất không không biết Linh Trang là cấm ky của Hàn Quân, tốt lắm cô nhắc tới Linh Trang làm gì?

Dư Thiên An rũ thấp đầu không dám đáp lời.

“Anh Quân.”

Chiến Hàn Quân đi được một đoạn, chợt nghe Chu Mã gọi một tiếng anh Quân. Giọng nói kia, thật là so với Nghiêm Linh Trang giống nhau như đúc.

Gương mặt lạnh lùng của Chiến Hàn Quân liền từ giận dữ thành vui vẻ, tâm tình buồn bực cũng tốt lên. Xoay người nhìn Chu Mã chạy tới.

“Linh Trang”

Chu Mã ngơ ngác, ngay sau đó ngọt ngào kêu anh ta: “Anh Quân”

Chiến Hàn Quân gật đầu: “Ừ”

Lúc này ý thức đã trở nên mơ mơ màng màng, người bên cạnh, là Linh Trang hay là Chu Mã, anh ta đã không phân rõ được.

Chu Mã dẫn anh ta đến tòa thành Ái Nguyệt, Linh Trang xa xa liền thấy hai người bọn họ vừa nói vừa cười đi tới. Khi đi tới tòa thành Ái Nguyệt, Chiến Hàn Quân còn dịu dàng xoa đầu Chu Mã.

Linh Trang ngốc tại chỗ.

Chu Mã nhìn Linh Trang từ từ đi tới, vội vàng chạy ra: “Anh Quân, vậy em đi trước nha.”

Chiến Hàn Quân chợt kéo tay cô ta: “Em đi đâu?”

Anh ta đã hoàn toàn đem Chu Mã thành Linh Trang.

Linh Trang thấy anh chủ động thân thiết nắm tay Chu Mã như vậy, nhất thời khí huyết dâng trào.

“Ngài Quân, anh đang làm gì vậy?” Bởi vì tức giận, cách gọi của Linh Trang với Chiến Hàn Quân cũng thay đổi Lúc cô làm nũng với anh, thích gọi anh là anh Quân. Bình thường thỉnh thoảng cũng sẽ kêu là chồng. Nhưng lúc tức giận chắc chắn sẽ kêu anh ta là ngài Quân

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play