Chiến Hàn Quân chỉ trích nói: “Mày hối hận rồi phải không? Hối hận trước lúc chết đã cho con bé một chỉ thị vô nhân đạo như vậy. Monster, mày là bố ruột của con bé đó, thế mà mày lại để con bé lấy cái chết để bày tỏ sự trung thành với Điện Quân Tình. Mày có tư cách gì để chỉ phối vận mệnh của con bé chứ?”

Monster đau khổ hét lên: “Mày tưởng tao muốn con bé chết sao, tao chỉ hy vọng nó không có kết cục như tao mà thôi.”

Monster khó khăn vùng vấy, dây thừng làm cánh tay hẳn lộ ra vết máu.

Chiến Hàn Quân tức giận nói: “Sao mày biết con bé sẽ có kết cục giống như mày? Mày tưởng †a sẽ giống mày, bị thù hận làm mờ con mắt rồi giết người vô tội sao?”

“Nhưng mày cũng sẽ không đối tốt với con bé!” Monster chắc chắn mà nói.

Chiến Hàn Quân nói: “Tao đúng là sẽ không Nhưng… vợ tao sẽ đối tốt với con bé.”

Đáy mắt Monster hiện lên tia tức giận như pháo hoa, lấp lánh một cái. Cuối cùng quay về bình lặng “Nói những thứ này làm gì? Con bé đã chết rồi, nói cũng vô ích thôi” Monster nói.

Chiến Hàn Quân nói: “Tao còn chưa nói hết mà. Mặc dù con bé cần lưỡi tự vẫn, nhưng tiếc là chưa chết. Linh Trang nhà tao kéo con bé ra khỏi sự đau khổ, cõng con bé từ trong rừng rậm ra.

Con bé bây giờ đang nãm chữa trị trong trạm y tế kìa”

Monster mở to mắt, đáy mắt hiện lên một tia Vui mừng.

Nhưng chớp mắt liền biến mất, từ sự vui mừng lại thay thế bằng sự tức giận.

“Mày muốn dùng con bé để uy hiếp tao à?

Tao nói cho mày biết, vô dụng thôi. Tao tuyệt đối sẽ không đưa kết quả nghiên cứu của Bác Danh cho mày đâu.”

Đôi lông mi dài của Chiến Hàn Quân rũ xuống, đôi mắt sâu thẳm, vô hồn.

Đột nhiên anh đứng lên từ trên ghế, không bộc lộ cảm xúc gì hết mà chỉ nhẹ nhàng nói: “Lúc tôi tìm được Linh Trang trong rừng, em gái mười ba đang ở trong lòng cô ấy, cứ như đứa trẻ ý lại sự yêu thương của người mẹ”

Monster vô cùng bất ngờ, nhưng sau đó lại nổi qiân: “Hóa ra con nhóc chết tiêt đó lai sản sinh ra sự ỷ lại vô cùng hoang đường đối với Nghiêm Linh Trang, thảo nào nó từ chối không thực hiện chỉ thị hạ độc Nghiêm Linh Trang của tạo.”

Chiến Hàn Quân khách quan phân tích nói: “Chưa chắc là con bé hạ thủ lưu tình với Linh Trang. Theo tao thấy là do nó chưa tìm được cơ hội hạ độc”

Monster nói: “Cái chiêu khổ nhục kế của nó.

không phải đã được hai người tin tưởng rồi sao?

Nó cùng hai người ăn ở chung, sao lại không có cơ hội hạ độc?”

Chiến Hàn Quân như trút được gánh nặng.

Hóa ra lúc Monster kêu em gái mười ba hạ độc chính là lúc em gái mười ba sống ở trấn Thanh Mai “Tôi đề phòng con bé rất chặt chẽ, sao lại để nó ra tay được?” Chiến Hàn Quân nói.

Đáy mắt Monster vụt qua một tia kinh ngạc.

Ánh mắt vô cùng tự tin đó của Chiến Hàn Quân, rõ ràng là đang nói với hắn, anh sớm đã biết trước kế hoạch của hẳn và em gái mười ba rồi.

Sao có thể như vậy được?

Bí mật này chỉ có hắn và em gái mười ba biết thôi. Ngay cả Hoa Dung của Điện Quân Tình còn không biết mà.

Chiến Hàn Quân nói: “Có phải mày rất hiếu kỳ tại sao tao lại đề phòng nhất cử nhất động của em gái mười ba không? Vấn đề này, thật ra chỉ cần không phải người thiếu năng thì đều có thể suy đoán ra được”

Monster ngơ ngác nhìn anh: “Tại sao?”

Chiến Hàn Quân tỏ vẻ bí ẩn: “May quá tao không bị thiếu năng”

Monster ngơ ngác.

Đây là loại đáp án gì vậy?

Chiến Hàn Quân lúc này mới chầm chậm giải thích nói: “Đám con gái của Điện Quân Tình ai cũng có chút ấn tượng mơ hồ về thân thế của mình, chỉ duy nhất em gái mười ba là không có.

Cho nên tôi sớm đã nghỉ ngờ trước lúc con bé có nhận thức thì đã được mày nuôi dạy rồi. Mà mày thì có thế nuôi ra được cái gì chứ? Cho nên tao trước giờ không tin con bé.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play