Mây đen bao phủ trên người Chiến Hàn Quân đều tiêu tan.

Hóa ra gần đây sự khó chịu trên cơ thể của Linh Trang không phải là là phản ứng của việc trúng độc, mà là biểu hiện của chứng lo lắng tái phát trở lại Mặc dù cả hai kết quả đều không phải là thứ anh muốn, có điều chứng bệnh lo âu ít nhất sẽ không lấy mạng của Linh Trang được, anh chấp nhận cũng sẽ dễ dàng hơn.

Ánh mắt tĩnh mịch của Chiến Hàn Quân đang đánh giá Monster, trên tay Monster có thành quả mà Bác Danh nghiên cứu ra được, anh phải nghĩ cách để dụ dỗ hắn, như vậy căn bệnh nan y của Linh Trang sẽ có thể chữa khỏi.

“Ra điều kiện đi.’ Chiến Hàn Quân nói Monster kiên quyết từ chối: “Mày cảm thấy †ao sẽ để mày được làm theo ý mình? Chiến Hàn Quân, tao là người trên thế giới này hy vọng mày sống đau khổ nhất, mày nghĩ tao sẽ chủ động đưa thuốc chữa bệnh cho Nghiêm Linh Trang sao?”

Chiến Hàn Quân không hiểu nói: “Tại sao lại hận tao đến như vậy?”

Đôi đồng tử của Monster lập tức tràn đầy thù hận: “Tao không hận mày, tao chỉ hận ông mày, hận nhất chính là mẹ mày. Có điều tao biết, bọn họ đều là người không để ý đến việc sống chết, cho nên dày vò bọn họ không có tác dụng. Mà khuyết điểm chung của hai người họ, chính là bọn họ đều yêu mày như sinh mạng của mình. Cho nên dày vò mày mới thật sự khiến bọn họ đau khổ’“

Chiến Hàn Quân nhằm mắt lại, hóa ra mọi đau khổ và gian khó mà anh chịu đựng đều do ông và mẹ mà ra.

Trên người anh chảy dòng máu của ông và mẹ, anh thay bọn họ đền bù cũng không sao.

Nhưng Linh Trang là người vô tội Bởi vì Linh Trang yêu anh, cho nên bắt buộc chịu đựng sự đau khổ của việc sinh ly tử biệt.

Người mà cả đời này anh áy náy nhất và có lỗi nhất chính là Linh Trang của anh “Monster, mày có thể để tao sống trong địa ngục. Nhưng mày hãy tha cho Linh Trang đi” Âm thanh của Chiến Hàn Quân có sự cầu xin trong đó.

“Ha ha, ai bảo cô ta yêu mày chứ? Hai người không phải sống chết có nhau sao? Chỉ cần Nghiêm Linh Trang sống trong địa ngục, thì mày mới gọi là sống trong địa ngục. Tao không ngu ngốc như vậy, cả đời này tao sẽ không tha cho cô †a” Monster ác độc nói.

Đáy mắt của Chiến Hàn Quân hiện lên một tia lạnh lùng khát máu, âm thanh đáng sợ như Tu La: “Nếu mày không để cô ấy sống yên ổn thì tao sẽ khiến mày sống không bằng chết”

Monster nhìn thấy Chiến Hàn Quân ngông cưồng tự cao cũng có lúc bực bội tức giận, cứ như cảm nhận được niềm vui của việc báo thù, điên cưồng cười lên: “Ha ha, tao đã cô đơn lẻ loi, sớm đã coi thường sống chết. Trừ phi mày nhốt †ao ở Núi Châu Phong cả đời thì tao chịu.”

Chiến Hàn Quân nghiêng người bước lên trước, đôi đồng tử thâm độc lúc này bản ra cái nhìn lạnh lếo sắc bén, cứ như có vô số mũi tên sắp bản lên người Monster.

“Monster, tao biết mày không sợ cái đau bảng xương bằng thịt. Vậy mày có sợ nổi đau day dứt trong long không?” Chiến Hàn Quân hỏi.

“Trên thế giới này đã không còn thứ gì để tao phải quan tâm nữa rồi” Monster bày ra vẻ mặt thờ ơ, lãnh đạm.

“Vậy sao? Vậy còn con gái mày thì sao?”

Chiến Hàn Quân ngồi thẳng người, đối đồng tử sâu thẩm khóa chặt đôi mắt của Monster.

Nụ cười của Monster ngưng lại.

“Tao không có con gái” Hản đột nhiên nổi trận lôi đình mà hét lên.

Chiến Hàn Quân cong môi: “Kích động cái gì chứ?”

Lại nhấc hai chân lên, điềm tĩnh chiêm ngưỡng dáng vẻ xấu xí kích động của Monster.

Monster ý thức được bản thân mất bình tĩnh, ép bản thân bĩnh tính lại, lại nhịn không được mà hỏi: “Em gái mười ba sống hay chết?” . ngôn tình tổng tài

Hản nhớ hẳn đã nói ý đồ của mình cho đàn em, để em gái mười ba không rơi vào tay Mạt Thế, bị giam cầm và tra tấn tàn bạo giống như hắn.

Hắn đã để em gái mười ba lấy cái chết để bày tỏ sự trung thành với Điện Quân Tình.

Đứa trẻ đó nghe lời hắn từ nhỏ, có lẽ đã tự sát để bày tỏ sự trung thành với Điện Quân Tình mới đúng Chiến Hàn Quân nói: “Con bé cần lưỡi tự vẫn tồi Mặc dù hẳn đã đoán được kết cục như vậy, nhưng Monster vẫn không nói ra lời nào trong một lúc lâu.

Trái tìm của hắn đau đến nối rỉ máu. Cứ như không có một chút cảm giác nhẹ nhốm nào cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play