Linh Trang cứ như bị sét đánh từ trên đầu đánh xuống, sợ hãi mà đứng như bị hóa đá.

Cô sợ Dư Thiên An, đã là một loại phản ứng bản năng.

Dư Thiên An vốn đã bị suy nhược cơ bắp bây giờ lại nhìn chăm chăm Nghiêm Linh Trang với đôi mắt khô khan dữ tợn, khiến Nghiêm Linh Trang cảm thấy như bản thân mình đang gặp ma.

“Mẹ” Cô run rẩy nói.

“Nghiêm Linh Trang, mã não tôi đã tặng cho Chu Mã thì đó chính là đồ của Chu Mã, cô không có tư cách lấy lại nó.” Dư Thiên An ngồi trên xe lăn, khí thế lạnh thấu xương Linh Trang khế giải thích: “Mẹ, trên mã não đó.

có khắc tên con. Trong mã não còn có tóc của con và anh Quân kết lại, tặng cho Chu Mã thật sự là không thích hợp. Về con sẽ làm lại cho Chu Mã một bộ trang sức y hệt như vậy, được không ạ?”

Dư Thiên An cười khẩy nói: “Có tóc của Hàn Quân? Vậy là quá tốt rồi, mã não này tặng cho Chu Mã, thì ngụ ý Chu Mã và Hàn Quân sẽ cùng đầu bạc răng long”

Quay đầu dặn dò Chu Mã: “Chu Mã, cái mã não này cứ coi như sính lễ mà mẹ chồng tương lai này tặng cho con, con bảo quản tốt cho cô”

Chu Mã hí hửng nói: “Dạ”

Linh Trang vô cùng tức giận, nhưng vì đối phương là người lớn, nên chỉ đành nuốt cục tức này vào trong, “Anh Nguyệt, chúng ta đi thôi” Linh Trang quay người rời đi Dư Thiên An tức giận hét về phía cô: “Đứng lại? Nghiêm Linh Trang, tôi có cho cô đi chưa?”

Nghiêm Linh Trang quay đầu nhìn Dư Thiên An. Khuôn mặt mong manh hiện lên chữ bất mãn to đùng đối với Dư Thiên An “Mẹ, mẹ còn có gì muốn nói?” Cô cố kiềm chế cảm xúc đang cuộn trào trong cơ thể để không thể hiện ra ngoài, vô cùng tức giận nhưng chỉ có thể để trong lòng.

Cảm xúc bất ổn khiến cơ thể Linh Trang trở nên rối loạn. Điều tiết nhiệt độ hỗn loạn, hệ thống tỉnh thần cũng trở nên rối loạn theo, Linh Trang đần cảm thấy bản thân bắt đầu đố mồ hôi hột “Nghiêm Linh Trang, nghe Quân nói nó muốn tổ chức bù cho cô một hôn lễ? Tôi đang cân nhắc, chỉ bằng cưới một lúc hai vợ?”

Đồng tử của Linh Trang xuất hiện vẻ kinh ngạc. Chiến Hàn Quân muốn tổ chức một hôn lễ bù cho cô là thật. Xem ra quả thực anh ấy đã nhắc chuyện này với Dư Thiên An.

Chỉ là, Dư Thiên An có từng nhắc việc cưới hai vợ cho anh? Nếu có thì anh Quân đã trả lời như thế nào?

“Việc này anh Quân biết không?” Thân thể của Linh Trang có chút lâng lâng. Cứ như những chiếc lá rơi không trọng lượng.

Dư Thiên An nói: “Đương nhiên là nó biết rồi”

Linh Trang kích động hỏi: “Vậy anh ấy trả lời thế nào?”

Tôi là mẹ nó, nó nghe lời tôi nhất.”

Linh Trang nói: “Không thể nào.”

Dư Thiên An không ngờ kế ly gián của bà lại vô hiệu, kế này không thành liền nghĩ kế khác: “Nghiêm Linh Trang, Hàn Quân cưới vợ lẽ, không cần phải xin ý kiến của cô”

Nhìn qua cơ thế đang run rẩy của Linh Trang, Dư Thiên An chán ghét đến mức không muốn nói thêm gì nữa: “Xem xem với cái cơ thể yếu đuối của cô, Hàn Quân không ly hôn với cô, đã là nể tình lắm rồi. Cô tưởng đàn ông mạnh mẽ như Hàn Quân, dựa vào một mình thì cô đủ để làm hài lòng nó à?”

Linh Trang có chút hô hấp không thông, ôm ngực xoay người bỏ chạy.

Cô sợ với sức khỏe yếu đuối của mình, sẽ gục nhắn trước mặt Dư Thiên An, khiến Dư Thiên An xem mình như trò đùa.

Cô chạy được một đoạn đường, đột nhiên trước mắt tối sầm, cả người liền nhắn xuống.

Anh Nguyệt giật mình đuổi theo cô: “Chị Linh Trang, chị sao vậy?”

Linh Trang nắm lấy tay Anh Nguyệt, kích động nói: “Chị không sao, Nguyệt, chứng rối loạn lo âu của chị sắp phát tác rồi. Mau đố chị năm xuống”

Anh Nguyệt đặt cô nằm trên bãi cỏ. Thấy Linh Trang mặc dù đã ngất đi, nhưng hô hấp vẫn ổn định, hơn nữa Linh Trang rất có kinh nghiệm đối với chứng rối loạn lo âu của mình nên Anh Nguyệt vẫn gắng gượng để giữ bình tĩnh.

Không lâu sau Linh Trang thật sự tỉnh lại Anh Nguyệt ôm lấy cô đau khố mà khóc: “Chị Linh Trang, chị làm em sợ quá”

Linh Trang mệt mỏi ngồi dậy, yếu ớt nói: “Chắc là chị bị di truyền bệnh của ông nội chị”

Anh Nguyệt kinh ngạc mở to mắt: “Chị nói cái g.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play