Chiến Hàn Quân ngắm nghía Dư Nhân, đêm nay Mạt Thế và Điện Quân Tình ắt có dòng chảy sóng ngầm, ông cụ nhà họ Chiến và gia chủ Dư Sinh cũng không thấy tăm hơi, tất nhiên là đi thu xếp đối phó tình huống đột nhiên ập đến đêm nay.

Mà gia chủ tương lai này lại qua lại chơi bời lêu lổng giữa ong bướm.

“Dư Nhân, cái danh con ông cháu cha này của cậu hẳn không sai” Chiến Hàn Quân thâm sâu nói.

Trong ánh mắt xinh đẹp của Dư Nhân tỏ ra hoài nghỉ, xưa nay Chiến Hàn Quân tích chữ như vàng, sẽ không vô duyên vô cớ mắng anh ta là con ông cháu cha. Vả lại hôm nay ba mươi mỗi nhà đều ở đây vừa múa vừa hát vừa hưởng thụ món ăn ngon thỏa thích. Cũng không phải có một mình anh ta chơi bời lêu lổng như thế.

Thấy dáng vẻ Dư Nhân mơ hồ, Chiến Hàn Quân nhắc nhở anh ta: “Tiểu chân chó Dư: Tiền của cậu đâu?”

Ánh mắt Dư Nhân tìm kiếm trong đám người hơn nửa ngày, cũng không nhìn thấy bóng dáng Dư Tiần, buồn bực nói: “Kỳ lạ, tên này trước kia vừa tới giao thừa sẽ mặc quần áo chỉnh tê ra dụ dỗ phụ nữ. Hôm nay sao không thấy bóng dáng?”

Liếc mắt nhìn Chiến Hàn Quân thần bí quỷ quyệt, nói: “Có phải anh có lời gì muốn nói với tôi không?”

Chiến Hàn Quân ngoắc ngón tay với anh ta, Dư Nhân tiến lên.

Chiến Hàn Quân dữ tợn nói: “Dụ dỗ những phụ nữ khác trước mặt chị cả tôi là ý gì”

Dư Nhân vốn cho rằng anh muốn nói chuyện gì đứng đắn, không ngờ bỗng nhiên lại bị Chiến Hàn Quân không đầu không đuôi răn dạy, khuôn mặt đẹp trai lập tức cứng ngắt.

Lúc này anh ta cũng không khách khí trả lời lại: “Anh xui khiến cha tôi sau lưng tôi, ép.

tôi cưới Nghiêm Tranh Ngọc thì là ý gì?”

Dư Nhân nói xong, thân thể thẳng tắp, đứng đối mặt với Chiến Hàn Quân.

Hai người đều đứng thẳng, khuôn mặt đẹp trai, làn da trắng ngần, nhưng Chiến Hàn Quân càng cao hơn Dư Nhân một bậc, hơn nữa lúc gương mặt Chiến Hàn Quân tỏ ra lạnh lùng, quanh thân như băng tuyết bao.

phủ, ánh mắt kiêu ngạo nhìn Dư Nhân, giống như anh là vua.

“Tôi là anh họ anh, quan tâm chuyện cả đời của anh, chẳng lẽ không đúng sao?”

Chiến Hàn Quân giống như cười mà không cười, vô cùng tà mị Dư Nhân hung hăng bị ăn trái đắng, buồn bực nhìn chằm chằm anh: “Dư Nhân tôi cưới mèo hay chó, chính là sẽ không lấy người phụ nữ của Hà Nội mấy người”

Chiến Hàn Quân điềm tĩnh gật đầu: “Có khí phách, anh họ hy vọng cậu một lời nói ra bốn ngựa khó theo, một lời nói ra như bát cháo hoa đổ xuống đất”

Nói xong vỗ vai Dư Nhân: “Đã kỳ thị phụ nữ Hà Nội bọn anh như thế, vậy cậu cũng đừng hy vọng có thể nuôi được đứa con phụ nữ Hà Nội bọn anh sinh.”

Lời này không nói cũng rõ, Dư Nhân không cưới Nhghiêm Tranh Ngọc thì cứ năm mơ về đứa con trong bụng của Nghiêm Tranh Ngọc đi.

Dư Nhân sững sờ.

Anh ta sẽ không cưới Nghiêm Tranh Ngọc, lòng đã quyết.

Nhưng con anh ta, anh vẫn không thể không quan tâm Linh Trang cắt thịt nướng thành miếng.

nhỏ, nhanh chóng đã nướng đầy một bàn thịt.B Bưng thịt nước đến trước mặt Chiến Hàn Quân nói: “Anh Quân, thịt dê anh thích ăn nhất”

Chiến Hàn Quân nhìn qua thịt nướng thơm nức, anh cảm thấy thèm ăn bèn trực tiếp ném miếng thịt nướng vào miệng Chất thịt tươi non, trên hương vị thanh đạm có vị cay nhàn nhạt, đủ thỏa mãn nhu cầu vị giác, lại bảo vệ cơ thể yếu ớt của Chiến Hàn Quân.

“Ăn ngon”

Chiến Hàn Quân khen không dứt miệng nói.

Dư Nhân vốn cũng không tin cô chủ cả như Linh Trang đây sẽ nướng ra thịt dê tươi ngon, dù sao những thiên kim danh viện của Hà Nội kia đều năm ngón tay không dính nước cà rốt. Chiến Hàn Quân lại là thái tử gia Hà Nội, nếu không phải kiệt tác của đầu bếp cao cấp, sao có thể thỏa mãn khẩu vị kén chọn của anh ta “Anh cứ giả vờ đi” Dư Nhân thuận tay cầm một miếng thịt nướng lên bắt đầu ăn.

Nhai kỹ mấy lần, vẻ mặt càng lúc càng khó xử.

Chiến Hàn Quân vô cùng đắc ý nhìn anh ta: “Có phải rất ghen tị với tôi, có thể lấy được hiền thê thông minh tài giỏi xinh đẹp.

như hoa như Linh Trang đây?”

Dư Nhân nuốt miếng thịt nướng vào, liếm môi, hơi hoài nghi khó hiểu một chút: “Nghe nói mỗi ngày anh đều đeo tạp đề vây quanh bếp lò, chắc là diễn trò cho người khác thấy.

Tôi thấy nhà các người vẫn là Linh Trang nấu cơm nhỉ?”

Trên khuôn mặt đẹp trai của Chiến Hàn Quân hiện lên nụ cười đầy hạnh phúc nói: “Nửa đời trước, Linh Trang làm cho tôi, tuổi già, tôi làm cho cô ấy, tài nấu nướng của chúng tôi đều rất tốt”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play