Sau đó Chiến Hàn Quân cầm lấy thịt nướng đi đến bên lửa than, ngồi dè chừng bên cạnh ghế dự bị, hết sức chuyên chú bắt đầu nướng.

Bên kia, Anh Nguyệt cầm thịt nướng, dáng vẻ hiền thê mệt nhọc, nói với Nghiêm Mặc Hàn: “Mặc Hàn, anh ốm yếu, anh nghỉ ngơi đi. Em nướng chín rồi sẽ gọi anh.”

Nghiêm Mặc Hàn ôm Anh Nguyệt hôn xuống trán cô ấy: “Nghiêm Mặc Hàn anh đời này có thể cưới được em thật sự là may mắn ba đời”

Phung Tiên cười còn yêu kiều hơn hoa.

Nghiêm Mặc Hàn nghênh ngang đi tới bên cạnh nghỉ ngơi, sau đó vẫn không quên khoe khoang địa vị gia đình của mình với Linh Trang: “Linh Trang, em nhìn anh em một chút, dạy vợ có kỹ thuật, lơi hại chứ?”

Sau đó liếc mắt nhìn Chiến Hàn Quân, đắc ý nói: “Cậu Quân không phải thái tử gia một tay che trời sao, còn không phải hầu hạ rau xanh nhà họ Nghiêm chúng tôi.”

Linh Trang tức giận trừng Nghiêm Mặc Hàn, ra lệnh: “Một người đàn ông như anh ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, còn bắt Anh Nguyệt hầu hạ anh. Anh có ý tốt sao?”

Nghiêm Mặc Hàn vô cùng im lặng liếc nhìn Linh Trang: “Anh không nói em, em ngược lại lại nói anh? Đàn ông kiếm tiền, phụ nữ lo việc nhà. Em làm Chiến phu nhân, lại bắt đàn ông của em làm loại công việc nhàm.

chán kia. Em xem thử những cô gái trẻ tuổi này xem, em nhìn trên mặt họ một chút viết gì”

Linh Trang nhìn qua các cô gái rực rỡ màu sắc kia, ánh mắt các cô ấy đều mang theo vài phần thương hại và đồng tình, sôi nổi liếc nhìn Chiến Hàn Quân “Viết gì?” Linh Trang thở phì phì hỏi.

“Đương nhiên viết cậu Quân là đàn ông ưu tú như vậy, cô không đau lòng cho anh ta, nhưng bọn tôi đau lòng.”

Linh Trang đá một phát vào mông Nghiêm Mặc Hàn: “Anh muốn chết”

Tức giận xong, nghĩ kỹ lại cũng cảm thấy có chút đạo lý.

Thế là cô buồn bực nghiêm mặt đi đến trước mặt Chiến Hàn Quân, Chiến Hàn Quân nhìn thấy sắc mặt Linh Trang không tốt, khuôn mặt đẹp trai trong mắt đen thui, tức giận nói: “Nghiêm Mặc Hàn ức hiếp em?”

Linh Trang uể oải thở dài, cầm thịt nướng nửa sống nửa chín trên Chiến Hàn Quân qua, dựa sát vào Chiến Hàn Quân, ïu xìu nói: “Nghiêm Mặc Hàn nói em không có mùi vị phụ nữ, nói em không biết đau lòng anh”

Ánh mắt hung ác nham hiểm của Chiến Hàn Quân hung hăng liếc Nghiêm Mặc Hàn cách đó không xa, sau đó lúc nhìn qua Linh Trang thì khôi phục lại nụ cười vô hại.

“Đồ ngốc, em là anh nuôi lớn, lúc đầu bồi dưỡng theo phương hướng anh thích, dáng vẻ em thế nào anh Quân đều thích”

Trái tim Linh Trang bị mấy câu nói đó sưởi ấm.

Lúc này Chu Mã bưng một móng heo.

nước chín đi tới, ra vẻ hơi thẹn thùng nói với Chiến Hàn Quân: “Đại ca Chiến, đây là tôi nướng cho anh ăn”

Chiến Hàn Quân liếc mắt nhìn thịt heo vàng óng ánh thơm phức, hỏi thăn Linh Trang: “Muốn ăn không?”

Trong lòng Linh Trang muốn ăn, nhưng vô cùng sĩ diện, cô lắc đầu.

Chiến Hàn Quân liền quả quyết từ chối nói: “Linh Trang nhà tôi không thích.”

Chu Mã giật mình tại chỗ, thâm nói: “Tôi không phải cho cô ấy ăn”

“Tôi không ăn cay, thật có lỗi” Chiến Hàn Quân không khách khí nói.

Chu Mã lúng túng ở đó, gương mặt lúc xanh lúc đỏ.

Dư Nhân không biết từ đâu xuất hiện, cầm lấy thịt nướt bên trong khay ngọc của Chữ Mã, ăn như gió cuốn Sau đó rất lịch sự giải vây cho Chu Mã: “Chu Mã, thịt cô nướng ăn rất ngon. Anh ấy không ăn là anh ấy không có lộc ăn”

Lại dám nói anh Quân không có lộc ăn.

Linh Trang khiêu khích liếc mắt nhìn Dư.

Nhân, sau đó đi đến bên cạnh bàn, chọn miếng thịt ngon nhất, thoa lên gia vị nhàn nhạt, cô trở về bên cạnh lửa than, nghiêm túc bắt đầu nướng,

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play