Chiến Quốc Việt kéo Bé Tùng đứng lên “Đi thôi.”

Sau khi mấy người Linh Trang rời đi, Nghiêm Mặc Hàn buồn bực không thôi: “Có phải hai người này có việc gạt chúng ta hay không?

Chiến Hàn Quân lưỡng lự, như có điều suy nghĩ nhìn Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt: “Có phải hai người muốn không có con cả đời không?”

Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt không hẹn mà cùng lắc đầu, vẻ mặt Nghiêm Mặc Hàn ước mơ nói: “Bọn tôi không muốn làm một gia đình không con đâu. Bọn tôi muốn giống hai người, sinh vài đứa con trai thông minh đáng yêu, sau đó sống cuộc sống hạnh phúc.”

‘Vẻ mặt Chiến Hàn Quân càng thêm thâm trầm Hai người này nếu thích có con, kết hôn rồi, theo lý thuyết phải có chứ?

“Không thì hai người đến bệnh viện kiểm tra một chút. Xem thân thể hai người có vấn đề không” Chiến Hàn Quân nhắc nhở.

Tuy hoài nghỉ như vậy rất tàn nhẫn với Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt, nhưng Chiến Hàn Quân lý tính sẽ chỉ cho anh ta quyết định sáng suốt nhất.

Thân thể có vấn đề, chữa trị càng sớm càng tốt.

Nghiêm Mặc Hàn bất giác ý thức được Chiến Hàn Quân hoài nghi bọn họ không sinh được con, nhất thời thẹn quá thành giận: “Cơ thể bọn tôi có thể có vấn đề gì? Tôi eo khỏe thận khỏe đạn đầy đủ. Anh Nguyệt cũng không có vấn đề gì!”

Chiến Hàn Quân ngước mắt: “Hai người dùng biện pháp bảo hộ?”

Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt lắc đầu.

Chiến Hàn Quân thiện ý nhắc nhở bọn họ: “Tôi và Linh Trang là một lần trúng ba.”

Trong lời nói mang theo giọng kiêu ngạo và khoe khoang.

Nghiêm Mặc Hàn luôn muốn giành lại chiến thắng, tinh lực dồi dào nói: “Tôi cho cậu biết, đời tôi có thể gì cũng không bằng cậu, thế nhưng về phương diện con cái này tôi tuyệt đối mạnh hơn cậu.”

Chiến Hàn Quân: “…”

“Sao anh cho ra được cái kết luận hoang đường này vậy?”

Nghiêm Mặc Hàn khinh bỉ nhìn Chiến Hàn Quân, hoài nghỉ nói: “Tôi trẻ tuổi hơn cậu, tôi và Anh Nguyệt có thể từ từ sinh con Mà cậu thì già rồi, còn có thể sinh sao?”

Chiến Hàn Quân cần răng nói: “Tôi còn có thể sinh hay không không quan trọng. Mà anh có thể sinh hay không mới quan trọng.

Còn có, không nghe người lớn nói sẽ chịu thiệt”

Nghiêm Mặc Hàn nói: “Nói cậu già, cậu lại cậy già mà lên mặt?”

Thân thể Anh Nguyệt run rẩy, tay vuốt ve bụng dưới. Mất mát nói: “Chị Linh Trang một lần là trúng, mà em và Mặc Hàn lâu như vậy vẫn không mang thai, lẽ nào cơ thể của em thật sự có vấn đề?”

Nghiêm Mặc Hàn xem thường nói: “Có thể có vấn đề gì? Loại chuyện này không phải ai cũng một lần là trúng.”

Anh Nguyệt cũng rất uể oải.

Bởi vì có chuyện Nghiêm Mặc Hàn không biết, kỳ thực cô ấy và anh ta trước đây cũng có qua một lần, lần kia rõ ràng là thời kỳ rụng trứng của cô ấy, nhưng là cô ấy vẫn không mang bầu đứa bé của anh ta.

“Mặc Hàn, nếu em không thể sinh con, anh sẽ ghét bỏ em sao?” Anh Nguyệt tâm trạng bất an nói.

Nghiêm Mặc Hàn nâng mặt của Anh Nguyệt, an ủi: “Anh Nguyệt, chúng ta vất vả lắm mới tu thành chính quả, nếu số mệnh đã định không con, chúng ta sẽ nhận mệnh.”

Anh Nguyệt chảy nước mắt gật đầu.

Chiến Hàn Quân nói: “Coi như thực sự mắc chứng vô sinh, bác sĩ Á Châu cũng có thể giúp anh chữa khỏi. Chuyện còn chưa tới tình trạng tuyệt vọng, có gì mà khóc.”

Sau vài lời, Anh Nguyệt và Nghiêm Mặc.

Hàn mới trút bỏ được gánh nặng trong lòng.

Bảo bối Thanh An là người cuối cùng cơm nước xong, cô bé tự giác bưng bát chuẩn bị vào phòng bếp rửa.

Chiến Hàn Quân dịu dàng nói: “Con yêu, cứ bỏ đấy”

“BốI” Bảo bối Thanh An ngơ ngác đứng tại chỗ: “Dì không ở đây, buổi trưa hôm nay con rửa chén.”

Chiến Hàn Quân nói: “Con đi nghỉ ngơi.

Để cô cậu con đi rửa”

Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt ghét nhất là làm việc bếp, Anh Nguyệt nhất thời gục đầu cầu xin nói: “Anh, van xin anh có lòng từ bi bỏ qua cho em đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play