*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Uống nước nhớ nguồn.
Linh Trang ăn đồ ăn, cảm thán đầu bếp đã khổ cực, bỗng nhiên cô nâng ly rượu trước mặt lên, nói: “Chị cả, ngày hôm nay chị cực khổ rồi. Nào, em gái mời chị một ly”
Tranh Ngọc cười khanh khách nâng ly rượu lên, cảm khái nói: “Từ trước đến nay không có mối bận tâm gì, trong lòng cô đơn.
Hiện tại có người nhà ràng buộc, còn có thể trả giá vì người nhà, chị mới chính thức cảm nhận được hình dáng của hạnh phúc. Linh Trang, chị nên mời em, vì em giúp chị cảm nhận được sự ấm áp của đời người.”
Linh Trang ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Tranh Ngọc không uống rượu giỏi, vừa nhấp miếng, đã cảm thấy dạ dày trào lên cảm giác buồn nôn. Tranh Ngọc vội để chén rượu xuống và chạy đến phòng vệ sinh.
Linh Trang lo cho chị cả, cuống cuồng nói: “Anh Hàn Quân, nhanh dìu em tới xem”
Chiến Hàn Quân đỡ Linh Trang đến cửa phòng vệ sinh, để ý nam nữ khác biệt, nên anh lui ra ngoài.
Một mình Linh Trang đi vào phòng vệ sinh.
“Chị cả, chị làm sao vậy?” Linh Trang ân cần hỏi.
“Cái đó thì không.” Tranh Ngọc nói “Khẩu vị có thay đổi gì không?”
“Nói đến là thấy lạ, trước đây chị không thích ăn cay, bây giờ bỗng nhiên lại ăn cay.”
“Có hiện tượng thích ngủ không?”
“Ham ngủ hơn trước đây chút”
Linh Trang nằm tay Tranh Ngọc, bỗng nhiên trở nên cố sức: “Chị cả, từ khi nào thì chị bắt đầu có những phản ứng này?”
Tranh Ngọc cảm thấy Linh Trang kích động, mặc dù Tranh Ngọc là một người phụ nữ đơn thuần, nhưng dù sao cũng đã từng trải, nhất thời đoán được ý Linh Trang.
“Em gái, có phải em nghỉ ngờ chị có…”
Tranh Ngọc không nói được nữa.
Linh Trang ôm chị cả thật chặt: “Chị cả, trước chị đừng lo lảng, có lẽ là em suy nghĩ nhiều quá. Đợi lát nữa chúng ta đến hiệu thuốc que thử thai. Có được không?”
Tranh Ngọc nghiêm túc gật đầu.
Đợi lúc Linh Trang và Tranh Ngọc trở lại bàn ăn, thì phát hiện biểu tình mỗi người nhìn Tranh Ngọc đều hơi nghiêm trọng.
Mặc Hàn nói: “Chị cả, thân thể chị yếu, Bắc Cảnh trời đông tuyết phủ này không thích hợp cho chị tĩnh dưỡng. Hay là, tết năm sau em sẽ đưa chị trở về đế đô, để chị có thể tiếp nhận trị liệu sớm một chút…”
Đây rõ ràng là hiểu lầm Tranh Ngọc bệnh cũ tái phát.
Linh Trang nói: “Hiện tại quyết định thì quá sớm. Sau này hãy nói”
Vội vã bới xong cơm, Linh Trang kéo tay Tranh Ngọc, nói: “Em với chị cả đi bộ một vòng. Mấy người đừng ai đi theo.”
Chiến Hàn Quân kịch liệt phản đối: “Linh Trang, em cùng chị cả đều là đàn bà con gái yếu ớt, hai người đi ra ngoài, bảo anh làm sao yên tâm được?”
Linh Trang suy nghĩ một chút nói: “Vậy để cho Quốc Việt đi với em”
Quốc Việt là bé trai, hẳn là ngây thơ với việc phụ nữ mang thai. Như vậy thì sẽ không làm chị cả xấu hổ khó chịu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT