*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh mắt của Thanh Tùng lập tức bị thu hút bởi bàn tay không an phận của chị ba, trêu ghẹo nói: “Chị ba, em có lúc hoài nghi, chị cố ý chán ghét đàn ông là vì muốn chiếm tiện nghỉ của đàn ông sao.”

Chị ba đánh một phát vào mông cậu: “Thắng nhóc thối, cậu nói bừa cái gì vậy?”

Thanh Tùng nhanh chóng che cái mông lại rồi chạy thật nhanh: “Chị lại ăn đậu hủ của em”

Núi Châu Phong.

Dư Nhân ở đài vượt ải tỉ mỉ chỉ huy thuộc hạ, rất nhanh liền hoành thành rồi. Mười ải, ải thứ nhất được đặt ở trên khu rừng trúc gần biển, trưởng lão Côn Tăng là giữ ải. Ải thứ hai ở trên vách núi thẳng đứng, do trưởng lão Vô Cực có khinh công cực giỏi giữ ải. Còn thiết lập ải nước, ải lử: Vì để cho Chiến Quốc Việt biết được sự huyên náo của mọi người, Dư Nhân sai Dư Tiền đi tuyền truyền khắp mọi nơi. Dư Tiền ban đầu là cầm loa trong tay, cầm loa rống.

Sau khi rống đến khàn giọng, liền thông minh ra, trực tiếp ghi âm lại, sau đó phát lặp lại đoạn ghi âm, anh ta cứ ngồi trên chiếc xe ba bánh mà dạo là được rồi.

Trước lúc vượt ải bắt đầu, trại 108 của nhà họ Dư đều có rất nhiều người yêu thích xem náo nhiệt đến tham gia góp vui, cả chỗ vượt ải đều bị vây chật kín như mối.

Dư Nhân nhìn thấy cảnh hoành tráng như vậy, liền âm thầm suy nghĩ: “Chiến Quốc Việt, hôm nay sẽ cho cậu mất mặt. Để về sau cậu còn dám tỏ vẻ kiêu ngạo ở Trại nhà họ Dư không”

Rất nhanh, Chiến Quốc Việt, đội hộ vệ và ông cụ cũng đến đây.

Ông cụ nhìn khoảng cách thiên quan, nhất thời đanh mặt lại, hỏi Dư Nhân: “Đây là chuyện gì vậy? Lúc trước là xây dựng các ải trên mặt đất, lần này lại làm đặc biệt như vậy?”



phải là vì mạng của cậu.”

Chiến Quốc đảo mắt nhìn qua mấy ải có địa thế hiểm trở của Châu Phong, nhẹ nhàng cười nói: “Tôi muốn biết, chú trấn giữ ải nào?”

Khuôn mặt tuấn tú của Dư Nhân liền trở nên khó coi, giả đò cười nói: “Chú không có tham gia trấn thủ.

Chiến Quốc Việt nói: “Ồ, tự mình biết mình là chuyện tốt”

Dư Nhân nhất thời bị chọc giận: “Thăng nhóc mày có ý gì?”

“Ý tứ nằm trên mặt chữ”

“Nói tao đánh không lại mày đúng không? Được, Dư Nhân tao hôm nay sẽ so với mày một trận. Mày nói đi, mày muốn tao trấn giữ ải nào”

Chiến Quốc Việt nói: “Ải nào cũng được, chú cũng sẽ thua thôi.”

Dư Nhân tức giận.

Chiến Quốc Việt thong thả bước đến ải thứ nhất, rừng trúc ở cửa biển, ông cụ Niên sợ chắt trai bảo bối thất bại, chạy nhanh đến phọt cả rằm lên con đường ở phía trước. Để lộ ra khuyết điểm của trưởng lão Côn Tăng: “Quốc Việt, người này là Trưởng lão Côn Tăng, ý nghĩa như cái tên vậy, đại pháp gậy gộc của ông ta là lợi hại nhất, đợi lát nữa cháu đừng có mà làm gấy cậy gậy trúc của ông ấy, nếu không song côn của ông ấy sẽ làm cho cháu không thể chống cự được.”

Chiến Quốc Việt cười nói: “Ông cố, ông không nói cháu cũng biết ông ấy rất am hiểu đại pháp gậy gộc.”

Dư Niên liền đơ mặt ra: “Cháu làm sao mà biết được?”

“Cháu trai bảo bối của ông nói cho cháu biết, chú ta muốn thu phục cháu đương nhiên sẽ chọn một nơi thiên hoà địa lợi để thách đấu” Chiến Quốc Việt nói.

Thiên thời địa lợi nhân hoà, người trấn thủ ở rừng trúc, vũ khí lợi hại nhất đương nhiên là gậy d: Ông cụ Niên trước kia cảm thấy Dư Nhân luôn khéo léo luồn cúi là biểu hiện thông minh. Nhưng ngày hôm nay ông cụ lại có chút khinh thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play