Thanh Tùng nhíu chặt mày, cậu là con trai của bố mẹ, mà thượng tướng Mạt Thế này vì muốn lấy lòng mẹ mà nhận cậu làm con sao?

Hứ hứ, cậu không thấy có gì lạ.

Trong mắt Linh Trang phát ra tình mãu tử: “Em suy nghĩ, rốt cuộc thì ở hôm lễ hội em đã viết câu chúc phúc gì? Mặc dù, Thanh Tùng không thể nhìn thấy đèn ước nguyện của chúng ta, nhưng em không muốn làm lấy lệ, lòng em luôn giữ hy vọng rằng đèn ước nguyện sẽ bay đến một nơi thật xa, lỡ như, lỡ như Thanh Tùng nhà chúng ta nhìn thấy thì thế nào?”

“Em muốn đèn ước nguyện thay em nhắn nhủ đến con trai, em muốn để cho.

Thanh Tùng biết, chúng ta chưa bao giờ bỏ rơi thằng bé, hy vọng con trai cũng sẽ có thể đối mặt với những khổ ải của cuộc sống.”

Linh Trang nói Chiến Hàn Quân cười lên một cách dịu dàng: “Vậy thì nói cho Thanh Tùng biết: Khách bộ hành không có giới hạn, kẻ dũng cảm không sợ hãi, người thông minh thì không ai sánh được.”

Thanh Tùng nhíu mày, những lời này là khi bọn họ còn bé, mẹ luôn luôn nói những lời này, ông ta làm sao biết được những lời này?

Cũng không biết Chiến Hàn Quân đột nhiên nghĩ tới cái gì, nụ cười dịu dàng chợt đông lại, liền thở dài chán nản đứng lên: “Đều do anh không tốt, không thể bảo vệ được con trai, làm cho thằng bé bị lạc mất, Linh Trang em có oán trách anh không?”

Bàn tay Linh Trang vuốt ve khuôn mặt của Chiến Hàn Quân, mắt đổ lệ nói: “Anh Quân, em làm sao có thể nỡ mà trách anh?

Anh vì bảo vệ nhà họ Chiến, bảo vệ các con và em mà một thân một mình trải qua nguy hiểm. Em chỉ nghĩ đến cảnh anh suýt chút nữa chết trong ngọn lửa kia, trong lòng em liền trở nên sợ hãi”

“Cảm ơn ông trời đã đem anh trả lại cho em”

Linh Trang tựa vào lồng ngực của Hàn Quân, nước mắt đầy mặt nói.

Chiến Hàn Quân nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Linh Trang: “Anh thật sự ước rằng, người trở về là Thanh Tùng của chúng ta. Dù sao thằng bé còn nhỏ như vậy, tính tình lại đơn thuần, đối mặt với thế gian hiểm ác không biết thắng bé có sợ hãi hay không.” Mí mắt của Chiến Hàn Quân nối lên một hàng nước mắt.

Thân thể của Thanh Tùng run rẩy, cây phi tiêu mà cậu bé nắm chặt trong tay rơi xuống đất, cắm lên trên tấm thảm.

Cậu bé thật không ngờ tới, thượng tướng Mạt Thế mà cậu hận thấu xương lại là Chiến Hàn Quân bố cậu.

Trong giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, Thanh Tùng liền trở nên vui vẻ.

Vốn dĩ bố của cậu vẫn chưa chết?

Chuyện này thật sự là sự ban ơn của ông trời.

Bố mẹ của cậu vẫn còn sống tốt.

Chính là.

Ánh mắt ban đầu của Thanh Tùng thâm độc nhìn về phía bố cậu, cậu ảo não chỉ muốn tát cho bản thân mấy cái Cậu như vậy mà lại nhìn bố cậu với ánh mắt thù địch.

Cậu sờ tay vào ngực, mân mê chai thuốc nước giải độc cho mắt, không có lấy ra. Lúc này cậu mới nhớ đến chai thuốc chữa mắt mà lúc trước đưa cho mẹ.

Xem ra bây giờ, bố kiêng dè thân phận của cậu, nhất định sẽ không cho mẹ cậu làm chuột bạch để thử nghiệm thứ thuốc không lại lịch của cậu.

Chỉ sợ chai thuốc chữa mắt tốt như vậy liền bị bố vứt đi?

Thanh Tùng im lặng rời đi không có lấy một tiếng động.

Cậu phải đi về hỏi các chị vê thuốc chữa mắt, cậu muốn chữa mắt cho bố cậu, như vậy thì bố mới có thể chăm sóc cho thân thể không khoẻ của mẹ.

Liền bí mật trở về, đứng từ trên bức tường cao của vườn nhảy xuống đất, một bàn chân mang giày da bước tới trước mặt cậu.

Không cần nhìn Thanh Tùng cũng người đến là chị ba Hoa Nam, người mà cậu yêu nhất.

Thanh Tùng nâng mày, tươi rói cười nói: “Chị ba, chị cứ như vậy thì không có gả được đâu”. Truyện Bách Hợp

Hoa Nam khoanh hai tay, hoàn toàn không để ý nói: “Chị chán ghét đàn ông, chưa từng nghĩ tới sẽ lấy chồng.”

Thanh Tùng ngượng ngùng sờ mũi, mắt sáng như ngọc cười nói: “Vừa hay em lại chưa trưởng thành. Em vẫn còn là cậu bé, không biết có nằm trong phạm vi chán ghét của chị không”

Chị Ba hếch mũi quát cậu bé, cười nói: “Em yên tâm đi, trong mắt chị thì em mãi mãi là em trai ngoan.”

Nói xong, chị ba liền vươn tay khoác vai Thanh Tùng: “Thằng nhóc thối, nói cho chị biết, đêm hôm khuya khoắt, em làm cái gì ở đây?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play