Lạc Thanh Du rất ngạc nhiên, Chiến Hàn Quân trừng phạt Lạc Thanh Tùng, không phải vì những món đồ đắt tiền bị vỡ, cũng không phải vì Lâu đài là tài sản của Quốc Việt. Lạc Thanh Du vắt óc và không thể nghĩ ra lý do thứ ba “Tại sao anh muốn trừng phạt Lạc Thanh Tùng? Thằng bé còn nhỏ như vậy, anh lại bảo nó thu dọn mảnh vỡ, anh không sợ những mảnh vỡ sắc nhọn kia đâm vào ngón tay thăng bé sao? Anh Quân, đừng trách Lạc Thanh Tùng hiểu lầm anh, ngay cả tôi là người lớn, tôi cũng không thể hiểu được ý định trừng phạt Lạc Thanh Tùng của anh” Lạc Thanh Du tức giận nói.

Đôi lông mày tuấn tú của Chiến Hàn Quân cau lại, dưới mắt chợt hiện lên một tia hung bạo.

Lạc Thanh Du nhìn người đàn ông đột nhiên trở nên có chút đáng sợ, trong lòng nảy sinh một dự cảm xấu.

“Tôi có lý do của mình. Nói tóm lại, mọi chuyện xảy ra tối hôm qua đều không phải là ý định của tôi. Tôi yêu Lạc Thanh Tùng, cũng giống như Chiến Quốc Việt. Lạc Thanh Du, nếu cô buộc tôi phải từ bỏ Lạc Thanh Tùng bằng những gì đã xảy ra đêm qua, tôi sẽ không đồng ý, nếu cô dám dùng chuyện của tối hôm qua, trước mặt Lạc Thanh Tùng mà ly gián mối quan hệ giữa bố con tôi, tôi sẽ không buông tha cho cô” Chiến Hàn Quân đứng thẳng dậy.

Lạc Thanh Du không khỏi cười nhạo chính mình, trong lòng tên này, hình tượng của cô chỉ là kẻ chuyên đi phá hoại thôi sao? “Anh Quân, sự thật chứng minh, hóa ra anh không hiểu gì về trẻ con. Vết thương lòng mà hôm qua anh gây ra cho Lạc Thanh Tùng là cực kỳ lớn. Anh buông tay đi, tôi không muốn Quốc Việt không thể khỏe lại, nhưng Lạc Thanh Tùng lại biến thành Chiến Quốc Việt rồi” Chiến Hàn Quân nhìn Lạc Thanh Du, trong mắt ẩn chứa sự tức giận khó hiểu: “Sau này sẽ không có chuyện như thế này nữa” Anh lớn tiếng nói.

Lạc Thanh Du nhắm mắt lại, khóe mắt chảy ra nước mắt: “Anh tại sao cố chấp như vậy?” “Lạc Thanh Du, để tôi nói lại lần nữa, dòng máu của nhà họ Chiến chúng tôi sẽ không bao giờ để lọt ra ngoài” Chiến Hàn Quân hùng hồn tuyên bố.

Lạc Thanh Du mất kiểm soát hét lên: “Nhưng mà Lạc Thanh Tùng không vui” Chiến Hàn Quân trong mắt hiện lên tia lạnh lùng cứng cỏi, không chịu khuất phục, phãn nộ nói: “Nó vẫn còn nhỏ, không hiểu được tầm quan trọng của môi trường trưởng thành. Lạc Thanh Du, chúng ta là người lớn, nên dùng cách của người lớn để giúp bọn trẻ chọn tương lai của mình” Vừa dứt giọng, liền nghe thấy tiếng chốt cửa phòng Lạc Thanh Tùng.

Lạc Thanh Du ôm đầu tuyệt vọng, Lạc.

Thanh Tùng kháng cự Chiến Hàn Quân mạnh mẽ như vậy. Nếu Chiến Hàn Quân nhất định muốn đưa Lạc Thanh Tùng về nhà họ Chiến, cô thật sự lo lắng đứa nhỏ sẽ bị ép mà bị bệnh.

Lạc Thanh Du đột nhiên đi tới cửa, mở cửa chống trộm, phải ra lệnh đuổi khách một cách thô lỗ với Chiến Hàn Quân: “Chiến Hàn Quân, anh đi đi, tôi không chào đón anh ở đât Chiến Hàn Quân liếc nhìn phòng của Lạc Thanh Tùng, trong mắt tràn đầy nỗi nhớ.

Cho dù trong lòng có không cam tâm đến mức nào, lúc này cũng không thế không đi.

Lạc Thanh Du đóng sập cửa an ninh. Thân hình cao lớn của Chiến Hàn Quân trở nên cứng đờ.

Ngay lúc đó, trong lòng anh cực kỳ buồn phiền.

Nghe tiếng bố bỏ đi, hai đứa trẻ liền mở cửa chạy ra ngoài. Ánh mắt của Lạc Thanh Tùng và Lạc Thanh An quét về phía cánh cửa an ninh đang đóng chặt, trên mặt hiện lên vẻ thất vọng và hối hận.

Con cái thích bố là lẽ đương nhiên. Lạc Thanh Du biết rằng loại tình cảm này rất khó từ bỏ, cho dù Chiến Hàn Quân không phải là một người bố đủ tư cách.

Lạc Thanh Tùng chậm rãi đi đến bên cạnh mẹ, Lạc Thanh Du nằm lấy tay Thanh Tùng, nói với cậu bé: “Thanh Tùng, ngày hôm qua con làm vỡ đồ sứ, cho dù là con cô ý hay không, những hành vi của con đã tạo ra tổn thất nhất định, vậy là con sai rồi” Lạc Thanh Tùng lãnh đạm, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con biết con sai rồi” Lạc Thanh Du ôm lấy khuôn mặt của Lạc.

Thanh Tùng, nhẹ giọng nói: “Làm sai thì bị phạt, bố phạt con chỉ là hy vọng con nhớ bài học này và lần sau sẽ không mắc phải sai lâm như thế này nữa. Chuyện này không thể đánh đồng việc bố có yêu con hay không được”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play