Thanh An đưa tay ra đóng cửa, định đẩy Chiến Hàn Quân ra ngoài thì Lạc Thanh Du bước ra ngoài.

“Cho chú ấy vào” Thanh An nghe lời mẹ, sau đó miễn cưỡng buông tay ra và quay trở lại góc chơi của mình “Lạc Thanh Tùng đâu?” Chiến Hàn Quân tiến vào, câu đầu tiên là hỏi về Lạc Thanh Tùng.

Lạc Thanh Du đưa cho anh một ly nước trái cây và ra hiệu cho anh ngồi xuống. Chiến Hàn Quân ngồi trên ghế sô pha.

Lạc Thanh Du đi đến chỗ Thanh An và dỗ dành Thanh An: “Thanh An, mẹ và chú có chuyện muốn nói. Con vào phòng ngủ chơi đi, được không?” Cầm bức tranh ghép hình của mình, Thanh An ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng thưa mẹ” Sau đó cô bé chạy vào phòng ngủ.

Chiến Hàn Quân khẽ cau mày, cô bé này trước mặt anh giống như tiểu quỷ vậy, rất không nghe lời. Trước mặt Lạc Thanh Du, cô bé lại dễ thương hiểu chuyện như thế, điều này thật sự khiến anh không ngờ tới Lạc Thanh Du bước đến khu vực ghế sofa và ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh ghế sofa.

Khuôn mặt vốn dĩ hòa nhã lúc này lại lạnh như băng, tức giận nhìn chăm chăm Chiến Hàn Quân.

“Nếu anh Hàn Quân không thích Lạc Thanh Tùng nhà tôi, anh cũng không cần ép mình vì cái huyết thống kia” Đường gân xanh trên trán Chiến Hàn Quân nổi lên, anh đứng lên nhìn cô. Những người phụ nữ chọc giận anh như Lạc Thanh Du thực sự rất hiếm. Khí thế của Chiến Hàn Quân lúc này cũng không tiêu tán hết, lúc này trên khuôn mặt nghiêm nghị lại tràn đầy tức giận: “Lạc Thanh Du, chuyện tối hôm qua chỉ là một tai nạn” Lạc Thanh Du cực kỳ yêu thương con trai, muốn bảo vệ Lạc Thanh Tùng nên có chút mất kiểm soát mà chất vấn anh: “Anh Quân, đời người không thể chịu được mấy lần chuyện như thế đâu” Cũng như cô, vì một lần ngoài ý muốn mà hỏng cuộc đời.

Chiến Hàn Quân lạnh lùng nói: “Tôi sẽ giải thích cho con chuyện xảy ra ngày hôm qua” Lạc Thanh Du nói: “Không cần. Thanh Tùng không muốn gặp anh nữa” Lạc Thanh Du dừng lại, dường như do dự một chút, cuối cùng giúp Lạc Thanh Tùng nói với anh: “Thăng bé nhờ tôi nói cho anh biết, khi thắng bé, nó sẽ bù đắp cho những gì bị vỡ của lâu đài” Chiến Hàn Quân cứng đờ…

Lạc Thanh Tùng thậm chí còn yêu cầu Lạc Thanh Du chuyển lời xin lỗi của cậu bé thay cho anh, ý của cậu bé không thể rõ ràng hơn, đó là không bao giờ muốn gặp anh nữa.

‘Vẻ mặt Chiến Hàn Quân rốt cuộc lộ rõ vẻ bực bội, đau đầu xoa xoa trán: “Tôi trừng phạt Thanh Tùng, không phải vì thăng bé làm hỏng những món đồ trong Lâu đài” Lạc Thanh Du nhẹ gật đầu: “Anh là ông chủ giàu có, càng không nói tới Lâu đài, cho dù là biệt thự Ngọc Bích bị Lạc Thanh Tùng phá bỏ, anh cũng không tiếc tiền” Chiến Hàn Quân nhướng mày ngạc nhiên nhìn Lạc Thanh Du. Không ngờ cô lại biết anh nhiều như vậy? “Vậy lý do anh trừng phạt Lạc Thanh Tùng là vì thăng bé đã làm hư hỏng Lâu đài của Quốc Việt, đúng không?” Giọng nói của Lạc Thanh Du rất nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh khiến lòng anh chìm xuống.

Chiến Hàn Quân nhất thời nằm chặt tay, người phụ nữ này cho rằng anh thiên vị nên trừng phạt Lạc Thanh Tùng? Chiến Hàn Quân khit mũi và chế nhạo: “Lạc Thanh Du. Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng là con trai của tôi, tôi sẽ đối xử với hai đứa công bằng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play