Nghiêm Linh Trang cười, nói: “Cô ta cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi.”

Nghiêm Hiểu Như đã nghe thấy cuộc trò chuyện của hai anh em Nghiêm Linh Trang, Nghĩ là họ đang thảo luận về mình, liền đỏ mặt xấu hổ.

Đôi khi cô ta phải thừa nhận rằng Nghiêm Linh Trang quả thực rất thông minh.

Sau khi bị trục xuất khỏi nhà họ Nghiêm, Nghiêm Hiểu Như trực tiếp trở về nhà họ Bạch.

Cô ta nói với Bạch Thư Ốc về tất cả những gì đã xảy ra trong nhà họ Nghiêm, Bạch Thư Ốc nghe xong vô cùng vui mừng, “Nghiêm Linh Trang và Đàm Bảo Ngọc tình cảm sâu đậm, nếu như Đàm Bảo Ngọc sống không còn được bao lâu nữa, cô ta nhất định sẽ bỏ ra rất nhiều thời gian để ở bệnh viện cùng cô ta. Và lúc này, Á Châu trống không, chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta ra tay.”

Bạch Thư Ốc ra lệnh cho thuộc hạ đi theo của mình, “Những con cờ nội ứng ở Á Châu nhiều năm như vậy ở Á Châu, hiện tại nên phát huy tác dụng rồi. Đi, gọi điện cho chú An.”

“Vâng” Tên thuộc hạ rời đi.

Bạch Thư Ốc nhìn Nghiêm Hiểu Như cảm kích, “Hiểu Như, con làm rất tốt, Bố thưởng cho con, sau này ở lại nhà họ Bạch, thay bố xử lý một số việc”

Nghiêm Hiểu Như rất vui mừng, “Vâng, bố”

Vườn hoa Nhật Lịch.

Nghiêm Linh Trang lặng lẽ đứng trước cửa sổ, nhìn dãy núi xa xa trong màn đêm mờ ảo. Dụi mắt nhẹ nhàng.

Cô cho rằng chỉ cần mình kiểm soát tốt cảm xúc của mình, không tức giận, buồn phiền, lo lắng thì đôi mắt của cô sẽ sớm được chữa lành.

Tuy nhiên, Nghiêm Linh Trang không ngờ rằng những thế lực xấu đang ở sau lưng cuộn trào trỗi dậy mãnh liệt, chỉ là vì muốn triệt để nhấn chìm cô dưới những con sóng khổng lồ.

Đúng lúc này, Quan Minh Vũ gọi t Nghiêm Linh Trang vừa bắt máy, liền nghe thấy giọng nói lo lắng của Quan Minh Vũ, “Tổng giám đốc, chú An chủ trì tụ tập mọi người dưới tòa nhà gây rối, tập thể nhân viên của Bạch Thị đồng thời nộp đơn xin từ chức.

Phải làm sao đây?”

Nghiêm Linh Trang khó hiểu: “Chú An?”

Quan Minh Vũ nói: “Tổng giám đốc, người này vốn là người họ Bạch, cô vừa mới đắc tội với bà cả, chú An lập tức gây chuyện, hai chuyện này nhất định có liên quan tới nhau”

Nghiêm Linh Trang trầm ngâm nói: “Bạch Thị lợi dụng chú An báo thù cho bà cả, đây không phải là tác phong của một tập đoàn. Theo tôi thấy, Bạch Thị trả thù là giả, chấn áp Á Châu mới là thật.”

Vẻ mặt của Quan Minh Vũ trở nên ngưng trệ.

Nghiêm Linh Trang sắc mặt sa sầm: “Tôi lập tức qua đó.”

Trước cổng tòa nhà Á Châu, người phụ trách Á Châu Bạch Thị còn có một số người ở bộ phận thu mua cùng với chú An kéo theo biểu ngữ, kháng nghị tổng giám đốc Á Châu vô cớ bóc lột tiền lương của công nhân.

Nhiều đơn vị báo đài được mời đến hiện trường, một số người dân không rõ thực hư đã vây quanh để hóng chuyện Nghiêm Mặc Hàn đối với những trường hợp xảy ra bất ngờ như vậy, chỉ có thể tỏ ra thiện ý trấn an những công nhân đang kích động kia, nhưng bọn họ vốn dĩ không ngờ là có người đứng sau xúi giục, nhận được lệnh của người đứng sau rồi, làm sao có thể dễ dàng rời khỏi được chứ?

Khi Nghiêm Linh Trang và Quan Minh Vũ đến nơi, khung cảnh trở nên yên tĩnh hơn một chút.

“Tổng giám đốc Nghiêm, tôi là một cựu nhân viên của Á Châu. Khi cựu tổng giám đốc còn đương nhiệm, anh ấy đối với những người lão thành như chúng tôi luôn đối đãi vô cùng hậu hĩnh. Trước giờ chưa từng có chuyện cắt xén tiền lương của chúng tôi.

Nhưng cô mới vừa nhậm chức được vài năm, liền cắt giảm chỉ tiêu của các bộ phận, thậm chí là cắt giảm tiền lương của nhân viên. Cô làm như vậy, phải cho chúng tôi một cách giải thích hợp lý chứ?” Chú An đứng lên, lòng đầy căm phần nói.

Chiến Hàn Quân đang trốn trong đám người, nhìn chú An tuổi già sức yếu, trong lòng không khỏi có chút lo lắng cho Nghiêm Linh Trang.

Kiểu người nóng nảy như cô, đánh thẳng được côn đồ lưu manh, lại không thể nào thắng nổi được loại kẻ gian viết lên mặt chữ “tôi là kẻ yếu”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play