*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghiêm Hiểu Như đã làm hại Đàm Bảo Ngọc, khiến cho một chút thương hại và tình thân cuối cùng của nhà họ Nghiêm đối với cô ta cũng hoàn toàn bị phá hủy.

Bố Lạc lộ rõ vẻ đau khổ trên mặt, “Hiểu Như, nếu như trái tìm con đã không còn ở nhà họ Nghiêm, vậy thì về lại bên đó đi. Tình nghĩ bố con chúng ta, ân đoạn nghĩa tuyệt.”

Nghiêm Hiểu Như cần môi, cảm thấy trong lòng có một sự hoảng loạn không thể giải thích được. Giống như cây lục bình trôi nổi ngoài biển rộng, rõ ràng là lên bờ rồi lại bị người ta vô tình mà vứt xuống. Tiếp tục hành trình lênh đênh không mục đích.



Vậy là định cả đời này chiến đấu với Nghiêm Linh Trang sao? Các bạn vào trang trên hình để chúng tôi ra thêm chương nhé.

Nghiêm Linh Trang cười khinh thường, “Nghiêm Hiểu Như, cô đúng là đáng thương Cô coi tôi là kẻ địch giả tưởng của mình, vẫn luôn tranh với tôi đấu với tôi. Nhưng tôi không hề coi cô là kẻ thù, bởi vì đẳng cấp của cô vẫn chưa xứng”

Nghiêm Hiểu Như tức giận.

Vốn là muốn giận dữ bỏ đi, lại bị Nghiêm Mặc Hàn ngăn lại, Nghiêm Mặc Hàn nhìn cô ta, đồng tử đỏ lên giận dữ, giống như một con sư tử gầm lên, “Cô làm hại Bảo Ngọc, lại còn muốn bỏ đi dễ dàng như vậy sao?”

Nghiêm Hiểu Như già mồm cãi: “Anh có thể lấy ra bằng chứng không?”

Nghiêm Mặc Hàn tức giận giáng xuống một bạt tai, nhất thời đánh rơi ra một cái răng của Nghiêm Hiểu Như. Nghiêm Hiểu Như mũi chảy máu, mặt đỏ bừng.

Nghiêm Linh Trang nói: “Nghiêm Mặc Hàn, thả cô ta đi, chúng ta sẽ giao cho pháp luật xử lý sự việc này”

Nghiêm Mặc Hàn lúc này mới cho qua.

Nghiêm Hiểu Như che mặt, căm hận nhìn Nghiêm Mặc Hàn, rồi xấu hổ bỏ chạy.

Bố Lạc ôm chặt trái tim đang đau đớn của mình, tuyệt vọng bước ra ngoài.

Thôi Như An vội vàng hoảng hốt đuổi theo ra ngoài. “Ông ơi.”

Nhưng Bố Lạc đẩy cô ra một cách ác ý, “Đừng chạm vào tôi.”

Thôi Như An lộ ra dáng vẻ hiu quạnh, “Ông, tôi biết sai rồi.”

Nghiêm Linh Trang đuổi Nghiêm Hiểu Như đi, nhưng trong lòng cô lại không hề dễ chịu.

Liên tiếp bị công kích, chỉ cảm thấy lồng ngực mình đau đớn dữ dội. Run rẩy đứng lên, mới phát hiện thị lực của mình chỉ có thể nhìn ở khoảng cách gần, cô yếu ớt thở dài một hơi, công ty hiện tại trong ngoài đều rối ren, cô tuyệt đối không thể ngã xuống lúc này được.

Không được để người khác biết rằng cơ thể cô có gì đó không ổn.

Việc cấp bách hiện tại, là cô phải nhanh chóng tìm Chiến Hàn Quân càng sớm càng tốt, để anh trở lại vị trí cũ Nghiêm Mặc Hàn đã phát hiện ra sự bất thường của Nghiêm Linh Trang. Nhanh chóng tiến lên đỡ lấy cô.

Nhưng Linh Trang lại đẩy ra, Linh Trang thận trọng nói: “Anh, Nghiêm Hiểu Như và nhà họ Chiến, nhà họ Bạch đều có mối liên quan rất chặt chẽ tới nhau. Hôm nay cô ta không phải là vô cớ gây chuyện, e rằng là có mưu đồ muốn đả kích vào trái tim em, muốn khiến cơ thể em sụp đổ. Cơ thể em thực sự có chút không khỏe, nhưng vẫn ổn, anh không cần quá căng thắng lo lắng cho em, đừng để người khác nhìn thấy được sơ hở. Hiểu chưa?”

Nghiêm Mặc Hàn lập tức hiểu được ý định của em gái mình, rời đến bên cạnh Linh Trang, vẫn lo lắng nhìn cô.

Nghiêm Linh Trang nói: “Công ty gần đây trong ngoài rối ren, em vốn dĩ không tìm ra được người đứng sau, nhưng hôm nay cô ta làm loạn như vậy, em liền nghĩ thông rồi.

Thông báo cho Quan Minh Vũ, trọng điểm là điều tra nhà họ Bạch. Em nghỉ ngờ là hacker nặc danh kia là người nhà họ Bạch. “

“Được.”

Khi Nghiêm Linh Trang ra khỏi phòng họp, tầm nhìn của cô trở nên rất hẹp. Tuy nhiên, ánh mắt chim ưng của cô vẫn quét xung quanh, Nghiêm Mặc Hàn hiểu được ý đồ của em gái, ánh mắt rơi mạnh về phía góc cầu thang, nhìn thấy góc váy của Nghiêm Hiểu Như lộ ra bên ngoài, Nghiêm Mặc Hàn nằm chặt tay tức giận.

” Linh Trang, em đoán đúng rồi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play