*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Với hai tiếng bíp của “ding ding”, điện thoại đã mở thành công.

Chiến Hàn Quân hoảng sợ ngồi dậy, “Trả điện thoại cho tôi.”

Nghiêm Linh Trang giơ điện thoại lên, chạy sang một bên giường, Chiến Hàn Quân bị chiếc còng khống chế, chỉ có thể lo lắng nhìn cô.

Nghiêm Linh Trang mở album điện thoại, và có một bức ảnh nằm trong album.

Nghiêm Linh Trang chết lặng khi nhìn thấy bức ảnh đó.

Bức ảnh là bức tranh thủy mặc, và người trong bức tranh đó lại là bộ dạng không trang điểm của cô. Khuôn mặt dịu dàng, ánh mắt quyến luyến, bộ dạng ngây thơ vô lo vô nghĩ không chút suy tư mưu đồ giống như một đứa trẻ. Đây rõ ràng là bộ dạng khi cô còn trẻ.

Mặc dù anh Hàn Quân bị mất trí nhớ, nhưng vẫn nhớ bộ dạng trước đây của cô Trong tim Nghiêm Linh Trang có một sự ấm áp lướt nhẹ qua…

Đôi môi mỏng của Chiến Hàn Quân mím chặt, khi nhìn thấy khuôn mặt cứng đờ như đá của Nghiêm Linh Trang, anh đột nhiên trở nên hoảng sợ.

“Này, Nghiêm Linh Trang, trả điện thoại cho tôi.”



Nghiêm Linh Trang cười tươi như hoa, “Anh thích cô ta bao lâu rôï?”

Chiến Hàn Quân uể oải nói: “Tôi không biết”

Nghiêm Linh Trang bỗng nhiên đứng lên, nói: “Không thành thật khai báo, đúng không? Anh có tin bây giờ tôi sẽ đi hủy diệt cô ta không?”

Chiến Hàn Quân nhìn cô chẳm chằm không nói nên lời, hung dữ nói: “Chuyện trước khi bị mất trí nhớ làm sao tôi biết được?”

“Vậy sau khi mất trí nhớ thì sao? Anh yêu cô ta từ khi nào?”

“Yêu từ cái nhìn đầu tiên” Chiến Hàn Quân nói.

Nghiêm Linh Trang sững sờ.

Chiến Hàn Quân than thở: “Tôi không biết tại sao, từ rất lâu như vậy cho tới hiện tại, tôi dường như vẫn luôn tìm kiếm thứ gì đó. Nhìn thấy cô ấy, liền cảm thấy bản thân giống như đã tìm được món đồ mình muốn tìm rồi.”

Anh ngơ ngác nhìn Nghiêm Linh Trang, “Cô không phải vẫn luôn rất hiểu tôi sao? Có thể nói cho tôi biết, tại sao cảm giác của tôi đối với cô ấy lại kỳ lạ như vậy không?”

Nước mắt dâng lên từ đáy mắt Nghiêm Linh Trang, cảm động đến mức sụt sịt, nghẹn ngào nói: “Anh yêu cô ta đã ngấm vào xương vào tủy rồi! Cho nên cho dù anh có mất trí nhớ, quên đi cả thế giới này, cũng vẫn nhớ được sự tồn tại của cô ta.”

Một chút nghi ngờ tràn ngập trong mắt Chiến Hàn Quân, “Cô không ghen sao?”

Nghiêm Linh Trang nâng mu bàn tay lên lau nước mắt “Không ghen” Cô vui mừng còn không kịp.

“Cô cũng thật là rộng lượng đấy” Chiến Hàn Quân chế nhạo.

Nghiêm Linh Trang vui vẻ cười, “Người anh thích, là em họ của tôi. Dù sao cũng là người một nhà, phân tốt không bón ruộng ngoài. Cho nên tôi không tức giận.”

Chiến Hàn Quân sắc mặt đen hơn đáy nồi.

Người phụ nữ không quan tâm đến việc chồng mình ngoại tình, chỉ có một lý do duy nhất, chính là không đủ yêu anh.

Hơn nữa, trong lòng cô còn chứa đựng một hình bóng khác, tất nhiên cũng phải cho phép anh giữ trong lòng một người phụ nữ khác chứ.

Những cuộc hôn nhân như vậy chỉ là tôn tại trên danh nghĩa.

“Nghiêm Linh Trang, tôi muốn ly hôn với cô.” Chiến Hàn Quân tuyên bố.

Nghiêm Linh Trang: “… “

Bây giờ biết được tình yêu của anh dành cho cô ngấm vào xương tủy như vậy, cô làm sao có thể buông anh ra được?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play