Chiến Hàn Quân hơi giật mình, nhưng những gì cô nói lại có vài phần đúng.

Sau khi giải quyết xong, Nghiêm Linh Trang lại trói anh vào cột giường. Anh đang ngồi, cô đang đứng, liếc nhìn anh một cách trịch thượng.

“Chúng ta thật sự là vợ chồng sao?”

Chiến Hàn Quân nghỉ ngờ hỏi.

Nghiêm Linh Trang gật đầu.

Rõ ràng là rất khó để Chiến Hàn Quân chấp nhận sự thật này, nói: “Vậy tại sao tôi nhìn thấy cô căn bản lại chẳng có ấn tượng sâu sắc gì?”

Nghiêm Linh Trang sắc mặt đen lại, “Bởi vì mắt của anh dính phân chim rồi.”

Chiến Hàn Quân: “… “

Chiến Hàn Quân bình tĩnh xem xét thật kỹ Nghiêm Linh Trang, trong lòng thực sự rất khó hiểu, người phụ nữ giống như Thu Liên, Nghiêm Hiểu Như, đều có da mặt rất mỏng, anh hơi nói mấy câu nặng lời, bọn họ liền xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.

Nhưng Nghiêm Linh Trang, da mặt lại dày đến nỗi có thể so sánh với bức tường thành vô cùng kiên cố, cho dù anh có chế nhạo cô như thế nào, cô cũng có thể phản bác anh một cách bình thản ung dung.

Hơn nữa, tuy rằng anh không thích bộ dạng thô bạo ngang ngược dư thừa hocmon này của cô, nhưng khi cô hôn anh, anh lại không hề bất mãn.

Lẽ nào bọn họ thực sự là vợ chồng?

Chiến Hàn Quân trở nên vui tươi hơn, sẵn sàng khiêu khích giới hạn của Nghiêm Linh Trang. “Cô nói chúng ta là vợ chồng. Có bằng chứng không?”

Nghiêm Linh Trang bắt đầu cởi cúc áo…

Chiến Hàn Quân sững sờ: “Cô định làm gì?

“Làm một lần, là anh sẽ biết có phải hay không thôi.”

Chiến Hàn Quân nuốt nước bọt, “Cô có thể đừng thô tục như vậy được không? Ý tôi Ngập ngừng một hồi, anh vẫn quyết định thành thật, “Trước khi tôi gặp cô, trong đầu tôi vẫn thường xuất hiện bộ dạng một người con gái. Nhưng cô ấy không phải cô!”

Nghiêm Linh Trang năm chặt tay, “Anh ngoại tình?”

Chiến Hàn Quân nhìn thấy Nghiêm Linh Trang đang tức giận. Ngược lại, anh liền cười đắc thẳng.

“Tôi muốn biết mối quan hệ của tôi và cô ấy trước đây là như thế nào?” Anh nói với vẻ mặt muốn ăn đòn.

Nghiêm Linh Trang tức giận duỗi tay ra, “Điện thoại!”

Chiến Hàn Quân nói: “Làm gì?”

“Kiểm tral” Nghiêm Linh Trang tức giận nói Chiến Hàn Quân cười híp mắt: “Ghen rồi?”

Nghĩ đến bức tường sao bên ngoài văn phòng của chủ tịch Á Châu. Chiến Hàn Quân cũng bắt đầu thể hiện sự chua ngoa của mình.

“Nghiêm Linh Trang, tôi có lý tưởng của cuộc đời tôi, cô có ánh sáng của cuộc đời cô, chúng ta hề nhau!”

Càng nói chuyện, anh càng trở nên vô liêm sỉ, giống như trả thù cô như vậy, mới huề nhau được.

Nghiêm Linh Trang tức giận đến bổ nhào lên người anh, vật lộn một lúc, từ trong túi áo anh lấy ra điện thoại di động.

Chiến Hàn Quân nằm trên giường, nhìn Ngôn Chính Linh cười nhẹ, lúc cô tức giận sẽ phồng má lên, giống như hai cái bánh bao hấp vậy, rất đáng yêu.

Điện thoại của anh có mã khóa, anh không có chút nào lo lắng rắng cô có thể mở được màn hình điện thoại của mình.

Dù sao, đối với một thiên tài như anh ta, việc thiết kế mật khẩu cũng phải thuộc cấp độ siêu biến thái.

Nghiêm Linh Trang tức giận nhìn Chiến Hàn Quân, “Mật khẩu?”

“Cô tự mình phá đi” Chiến Hàn Quân nhàn nhạt nói.

Nghiêm Linh Trang cười lạnh một tiếng, “Tối nhất là anh cầu nguyện tôi không mở được đi, nếu như tôi mà mở được rồi, tìm được người phụ nữ khiến anh suy đồi đạo đức kia, tôi nhất định sẽ băm cô ta thành trăm mảnh.”

Chân mày Chiến Hàn Quân nhíu lại, trong mắt hiện lên một tia căng thẳng.

Trong album điện thoại có ảnh chân dung mẹ của bảo bối Thanh An.

Nếu bị nữ ma đầu ngang ngược hung ác này phát hiện, cô nhất định sẽ làm khó cô ấy.

Bây giờ chỉ có thể cầu nguyện cô không mở được mật khẩu điện thoại anh mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play