Sau một khoảng thời gian dài, anh căn bản không thể đảm bảo rắng anh không bị cô làm cho động lòng.

Giống như vừa rồi, sắc mặt của tái nhớt đi sau khi bị rút máu, vào lúc ấy anh cũng.

không biết tại sao tìm mình lại đau, thậm chí đau đến mức trái tim đau nhói.

“Thời gian không còn sớm nữa, cô mau về nghỉ ngơi đi” Giọng nói của anh trở lại vẻ hờ hững, lạnh lùng như thường ngày.

Nghiêm Linh Trang nói: “Tôi xem anh chỗ này còn thiếu thứ gì để tôi bảo ý ta đi chuẩn bị. Tôi đây sẽ quay về”

Cô đi loanh quanh trong phòng bệnh một vòng, rồi lại ra về với nỗi nhớ. Không lâu sau, y tá đến khu hướng dẫn theo sự chỉ đạo của Nghiêm Linh Trang và thay đổi lại tất cả những vật dụng trên giường. Bộ khăn trải giường và chăn lông vũ đầy màu sắc ban đầu đã được thay thế bằng loạt màu xám bạc.

Chiến Hàn Quân nhìn y tá với vẻ nghỉ ngờ: “Giám đốc bảo đổi à?”

Y tá gật đầu: “Giám đốc nói anh không thích những thứ có màu sắc sặc sỡ, sợ anh ngủ không ngon nên đặc biệt yêu cầu chúng tôi đổi lại.

Ánh mắt của Chiến Hàn Quân rơi xuống chiếc chăn bông màu xám bạc, tự hỏi rằng có phải cô là con giun trong bụng anh không? Làm sao mà cô có thể biết được những điều kỳ quặc này của anh chứ?

Khi y tá rời đi, cô còn cười hihi nói với Chiến Hàn Quân: “Chúc anh ngủ ngon mơ đẹp”

Chiến Hàn Quân gật đầu.

Ngay sau khi Nghiêm Linh Trang rời khỏi bệnh viện Á Châu, Quan Minh Vũ gọi điện. Trong điện thoại, giọng của Quan Minh Vũ vô cùng trịnh trọng, Nghiêm Linh Trang thuận tiện nói: “Gặp mặt rồi nói chuyện.”

Nghiêm Linh Trang vội vàng chạy đến phòng bệnh Á Châu, Quan Minh Vũ đã ở sẵn trong phòng giám đốc đợi cô.

“Giám đốc”

Quan Minh Vũ đưa cho Nghiêm Linh Trang một cái thẻ, Nghiêm Linh Trang nhìn một cái, con ngươi của cô chợt sáng lên: “Đây không phải là thẻ ngân hàng của Thu Liên bị mất sao?”

Quan Minh Vũ gật đầu: “Người dân tìm thấy nó trong thùng rác trên đường phố gần chung cư Vườn Ánh Sáng”

Nghiêm Linh Trang nói: “Kẻ trộm đã bắt được hay chưa?”

Quan Minh Vũ lắc đầu: “Không biết vì sao, sự cảnh giác của đối phương vô cùng lớn, người của chúng ta vừa đến gần hãn, hắn đã chạy rồi”

Nghiêm Linh Trang cười lạnh nói: “Kẻ tái phạm à. Bị cảnh sát truy đuổi đến mức có kinh nghiệm rồi”

Khuôn mặt của Quan Minh Vũ vẫn rất nghiêm nghị. Nghiêm Linh Trang nhận thấy sự bất thường và hỏi: “Có vấn đề gì với danh tính của tên trộm này à?”

Quan Minh Vũ gật đầu.

“Mau nói đi.”

Nghiêm Linh Trang nóng lòng muốn biết câu trả lời. Sau khi cô biết răng Hổ Tử không phải là ruột thịt của Chiến Hàn Quân, Nghiêm Linh Trang trở nên nhạy cảm hơn và nghỉ ngờ bất cứ điều gì xảy ra với Thu Liên.

Quan Minh Vũ nói: “Chúng tôi đã nhìn thấy người bị mất thẻ này từ cuộc truy đuổi và sau đó điều tra ra được danh tính của anh ta. Anh ta tên A Kha, là một ngư dân”

Con ngươi của Nghiêm Linh Trang giãn ra: “Ngư dân?”

Quan Minh Vũ nói: “Có lẽ anh ta và Thu Liên quen biết nhau, còn Thu Liên thì không biết anh ta đã lấy trộm thẻ ngân hàng của mình. Dù sao thì anh ta cũng quen ăn trộm rồi”

Nghiêm Linh Trang lên ngăn Quan Minh Vũ nói và cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.

Quan Minh Vũ nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Nghiêm Linh Trang, lại một biểu hiện lo lắng, bất an xuất hiện. Cô ngạc nhiên.

Tuy giám đốc là phụ nữ nhưng trải qua bao thăng trầm phong ba bão táp những năm gần đây không hề biết sợ một ai. Người duy nhất cô sợ, chỉ có một mình tổng giám đốc Quân.

Sau một hồi suy nghĩ, những suy nghĩ rối ren của Nghiêm Linh Trang trở về con số không và một số manh mối đã xuất hiện.

Hổ Tử không phải máu thịt của anh Quân.

Thẻ của Thu Liên lại ở ở trên người A Kha.

Vậy bố của Hổ Tử là ai?

Lẽ nào là A Kha ư?

Nếu như là A Kha thì thẻ ngân hàng của Thu Liên là bị người trông coi lấy trộm?

Nghĩ đến việc Thu Liên có thể lừa dối Chiến Hàn Quân, dùng tiền anh vất vả để kiếm được đi bao nuôi những người đàn ông khác, nắm đấm của Nghiêm Linh Trang không nhịn được mà nắm chặt lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play