*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lập tức có chút không biết nên khóc hay cười: “Chỉ bởi vì Chiến Hàn Quân ở bên trong trung tâm thương mại, các cô tạo ra kế hoạch dùng khổ nhục kế này, thu hút sự chú ý của Chiến Hàn Quân?”
Nghiêm Mặc Hàn liếc nhìn thân thể của Nghiêm Linh Trang ở trên sô pha, lập tức không thể kiềm chế cơn giận: “Các cô có bệnh phải không, dầm mưa lớn như vậy, chỉ là để Chiến Hàn Quân quan tâm?”
Nhưng mà, một khi liên quan tới nguyên tắc cơ bản, sự chính trực vừa rồi của Nghiêm Mặc Hàn sẽ lập tức bùng nổ.
Dã tính năm đó đánh nhau với đám xã hội đen trên mấy con phố lập tức lộ rõ.
Anh Nguyệt và Linh Trang là người gặp mạnh thì yếu gặp kẻ yếu thì mạnh. Nhìn thấy Nghiêm Mặc Hàn thật sự nổi giận, hai người rụt cổ không dám hít thở mạnh.
Anh Nguyệt sợ hãi gọi một câu: “Anh Nghiêm Mặc Hàn…
Nghiêm Mặc Hàn cả giận nói: “Đều là ý tưởng tồi tệ của cô. Chính cô diễn những vở kịch cẩu huyết không thực tế đó thì không nói. Còn muốn sắp xếp cuộc sống của Linh Trang thành một vở kịch kịch”
Anh Nguyệt gục xuống đầu, lẩm bẩm nói: “Sau này tôi không dám nữa”
Nghiêm Linh Trang bật khóc: “Anh hung dữ cái gì chứ? Không biết chúng em sẽ sợ hãi sao?”
Nghiêm Mặc Hàn biết rõ đây là bộ phim tình yêu đau khổ của Nghiêm Linh Trang, nhưng khi nhìn thấy nước mắt cô rào rạt chảy xuống, ý chí sắt đá của anh ta lập tức trở nên mềm nhũn.
Hơn nữa cô nhóc Anh Nguyệt ở một bên thêm mắm thêm muối: “Chị Linh Trang, chị đừng khóc, chị không thể khóc được, chị quên những gì bác sĩ đã dặn dò sao, chị phải vui vui vẻ vẻ, mới có thể bảo vệ tốt cho đôi mắt của chị. Nếu chị cứ ở trong đau khổ, không chỉ có đôi mắt của chị, thân thể chị cũng sẽ xuất hiện vấn đề đó?”
Nghiêm Mặc Hàn đã hoàn toàn bị đe dọa kinh hãi. Sự a ám trên người lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi Nhanh chóng cầu ông cáo bà nói: “Bà nội ủ ¡, đừng khóc. Anh không mảng em.
Em muốn gặp anh ta, anh nghĩ cách cho em, được chưa?”
Tiếng khóc của Nghiêm Linh Trang đột nhiên im bặt.
Nghiêm Mặc Hàn biết mình đã mắc mưu lừa rồi, có chút bất ngờ giơ hai ngón tay cái lên với Nghiêm Linh Trang và Chiến Anh Nguyệt: “Trình độ diễn xuất của hai đứa em, có thể giành được giải thưởng Oscar. Thật sự, quá lợi hại”
Đối với việc tình cờ gặp gỡ lần này, tuy rằng trong lòng Nghiêm Linh Trang có rất nhiều tiếc nuối, nhưng cũng có rất nhiều may mắn Cô kích động chia sẻ niềm vui của mình với Chiến Anh Nguyệt: “Anh Nguyệt, anh Quân vẫn là anh Quân của trước kia, dù khổ dù mệt, cũng sẽ không để người bên cạnh phải chịu thiệt thòi. Dù có bần cùng hay hèn mọn, vẫn sẽ cao ngạo. Tuyệt đối không tham món lời nhỏ…”
Khi nói đến Chiến Hàn Quân, đôi mắt Nghiêm Linh Trang lập tức sáng ngời Nghiêm Mặc Hàn ghét bỏ ngồi ở một bên.
Ánh mắt Nghiêm Linh Tràn bỗng chốc ảm đạm: “Nhưng mà, vợ của anh ấy…”
Nhớ tới người phụ nữ vì tiền mà giẫm đạp lên tôn nghiêm của anh Quân kia, Nghiêm Linh Trang bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.
Chiến Anh Nguyệt cũng giận dữ: “Đúng vậy, tục không chịu nổi”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT