Đáp án của Thu Liên luôn luôn chính xác như đọc từ trong sách giáo khoa ra, không có một chữ khác biệt: “Ông xã, ba năm trước anh vay nặng lãi, bị người ta đuổi theo đòi nợ, khi anh và Kình Thảo lái xe chạy trốn, bị chủ nợ ép rơi xuống vách núi.”

Sắc mặt Chiến Hàn Quân tối sầm lại, anh thật sự không nghĩ ra được anh có lý do gì để phải đi vay nặng lãi.

Từ trong xương cốt anh ghét nhất là loại người không làm mà muốn hưởng này, sao có thể quen biết với bọn họ chứ?

“Vì sao phải vay nặng lãi?” Chiến Hàn Quân cau mày hỏi.

“Ai biết anh ở bên ngoài làm cái gì chứ?

Mấy năm trước anh làm việc ở bên ngoài, một năm mới trở về một lần, mỗi lần đều là áo gấm về làng, em cho rằng anh là người thành thật, chỉ biết làm ăn trung thực. Ai biết được anh lại quen biết với những người không đứng đản đó.”

Chiến Hàn Quân mệt mỏi thở dài.

Anh còn muốn dò hỏi nhiều hơn một chút nữa, thì nhìn đến Thu Liên đã nước mắt rào rạt, vô cùng đau lòng nói: “Khi đó trong bụng em vẫn còn mang thai Hổ Tử, sau khi anh gặp kiếp nạn như vậy, bố mẹ em coi anh là kẻ bất tài, ép em phải gả cho một ông già ở thôn bên cạnh. Nhưng em mang thai con của chúng ta, có chết cũng không muốn kết hôn lần nữa. Bố mẹ không ép được em. Nên đã đuổi bọn em ra ngoài.”

Chiến Hàn Quân rút khăn giấy, dịu dàng lau nước mặt bên khóe mắt cho cô. Vô cùng áy náy nói: “Thu Liên. Rất xin lỗi, đều là anh làm liên lụy tới em”

Thu Liên xúc động nhìn anh: “Ông xã, mấy năm nay, anh vì tai nạn xe cộ mà mắc phải bệnh quái lạ, không muốn ở chung với em, thậm chí có rất nhiều việc nặng việc dơ cũng không làm được. Em không có một chút oán trách nào với anh cả. Em chỉ cầu xin anh, đừng rời khỏi em, cả nhà chúng ta mãi mãi ở bên nhau, được không?”

Chiến Hàn Quân cảm thấy mình có lỗi với người vợ hiền lương Thu Liên như vậy. Thì hạ quyết tâm nói: “Chờ mấy ngày nữa, anh sẽ đi bệnh viện khám xem bệnh này của anh có thể chữa được không. Thu Liên, anh sẽ không để em phải thiệt thòi.”

Thu Liên nín khóc mỉm cười: “Em biết rồi.

Chiến Hàn Quân ôm cô ta vào trong lòng ngực. Dạ dày không ổn bị anh mạnh mẽ kìm nén, Vườn hoa Nhật Lịch.

Không khí trong phòng vô cùng lạnh lẽo.

Nghiêm Linh Trang ngồi ở trên sô pha giận dỗi cầu ông nội cáo bà: ‘Ai da, bà cô của tôi ơi. Anh chỉ tới muộn một chút, khiến em bị mắc mưa, anh cũng xin lỗi em rồi, sao em còn tức giận chứ?”

Nghiêm Linh Trang thở phì phò nói: “Em không gọi anh tới. Anh tới làm gì chứ? Làm hỏng chuyện tốt của em rồi, làm em bị mắc mưa, nước mắt cũng chảy rồi”

Nghiêm Mặc Hàn buồn bực: “Không phải vì anh tới chậm nên em mới tức giận chứ?”

Lúc này Chiến Anh Nguyệt tức giận đùng đùng đi vào, nhìn thấy Nghiêm Mặc Hàn, thì tức giận quăng túi xách về phía anh ta Nghiêm Mặc Hàn nhanh chóng nhảy lên nhảy xuống: “Có phải hai người các em bị động kinh hay không vậy? Rốt cuộc hôm nay anh đã làm sai chuyện gì? Các em phải đối xử với anh như vậy? Một người thì chiến tranh lạnh với anh, một người vừa nhìn thấy anh thì đánh anh. Các em cho anh một lời giải thích, để anh được chết tâm phục khẩu phục”

Anh Nguyệt đuổi theo Nghiêm Mặc Hàn chạy một vòng, không chạy nổi với Nghiêm Mặc Hàn, hai tay chống ở đầu gối há miệng thở gấp.

Thở hổn hển nói: “Sớm không tới muộn không tới, anh lại xuất hiện đúng vào lúc đó.

Anh đã phá hỏng toàn bộ kế hoạch của bọn tôi rồi. Anh làm chị Linh Trang dầm mưa ướt sũng như gà rớt vào nồi canh. Sự thông minh này của anh, anh làm tức chết tôi rồi”

Nghiêm Mặc Hàn như là nhận ra điều gì đó: “Kế hoạch gì chứ?”

Anh Nguyệt giải thích: “Khổ nhục kế. Anh vẫn chưa nhìn thấy anh trai tôi ở bên trong trung tâm thương mại sao? Nếu như anh xuất hiện trễ thêm một chút nữa, anh trai tôi sẽ phải không màng tất cả chạy ra ngoài giúp đỡ chị Linh Trang. Hai người họ đều có tình cảm với nhau, sẽ có thể trở nên thân thiết hơn.”

Cuối cùng Nghiêm Mặc Hàn cũng hiểu nguyên nhân hôm nay hai người phụ nữ này bị động kinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play