“Keng! Ám Ma Thú! Sinh linh cõi âm, có khả năng kêu gọi Cốt Thú cùng tác chiến!”
Ám Ma Thú hình dáng như hổ, bộ lông đen gai góc làm người không dám tới gần, diện mạo dữ tợn như lệ quỷ.
Cường hoành khí tức từ Ám Ma Thú tỏa ra làm cho đám người lạnh run.
Đây chắc chắn không phải là Luyện Thể Cảnh! Thậm chí trong Khai Linh Cảnh nó thực lực cũng thuộc tầm cao!
Với suy nghĩ này, ai nấy đều cảnh giác mà nhìn Ám Ma Thú.
Trương Hàn tuy không có dị động nhưng bàn tay nắm chặt trường kiếm đã thể hiện hắn phần nào lo lắng.
“Bành! Bành!” Ám Ma Thú chiếc đuôi tráng kiện đập vào đất, ánh mắt hung tợn như muốn xé xác hết thẩy.
Cả người nó co lại, cơ bắp căng chặc.
Đám người biến sắc, nhanh chóng lấy ra bản thân binh khí.
Trương Hàn cũng không chậm trễ, hắn tâm thần từ khi Ám Ma Thú xuất hiện liền căng cứng.
Hắn không hiểu sao cứ thấy Ám Ma Thú nhìn chằm chằm bản thân.
Có thể chỉ là cảm giác mà thôi, dù vậy hắn vẫn không lơ là nếu nó thật lựa hắn mà tấn công thì liền chơi xong...
Trương Hàn vẫn còn miên man suy nghĩ thì Ám Ma Sư đã động.
Ám Ma Sư như hóa thành bóng đen lao lên.
Mọi người kịp phản ứng lại thì đã thấy trong miệng Ám Ma Sư tràn đây máu tươi, miệng rộng dữ tợn đang nhai nuốt một thiếu niên.
Thiếu niên chưa kịp phản ứng, cứ thế liền thành thức ăn trong miệng sinh linh khác.
“Nhanh! Thứ này sao lại nhanh như vậy!”
“Đây là sinh vật gì a!? Quá kinh khủng!”
“Khốn kiếp! Cứ như vậy chả lẽ chịu chết sao?!”
Đám người bị Ám Ma Sư dọa đến sắc mặt thảm bạch, ai nấy trên mặt đều hiện rõ lo lắng.
Nhận thấy bên trong không gian tràn ngập sợ hãi khí tức, Ám Ma Sư khóe miệng giơ lên, như là đang cười nhạo đám người ngu dốt.
“Gào!” Nó rống giận một cái, lại tiếp tục lao lên công kích.
Lần này do có chuẩn bị, đám người vẫn nhìn thấy được một hai.
Ám Ma Sư tấn công một cái da ngăm đen thiếu niên.
Không giống như phía trước dễ dàng chém giết, da ngăm đen thiếu niên phía ngoài xuất hiện một vòng hào quang ngăn chặn lấy Ám Ma Sư.
Ám Ma Sư móng vuốt điên cuồng đập vào vòng hào quang, tuy nhiên lại chỉ làm cho nó lung lay chứ không hề phá vỡ.
Thiếu niên thấy vậy thì cười lạnh nhìn về Ám Ma Sư: “Haha! Ta cái này bùa bảo mệnh đâu phải dễ dàng như vậy phá hủy!”
Nhãn thần hiện lên lửa giận, mở ra mồm máu, tanh tưởi mùi hôi làm thiếu niên nhíu mày.
Chưa kịp khinh bỉ vài lời, tầm mắt đã bị ánh lửa cho che đi.
Phía ngoài chỉ nghe được tuyệt vọng tiếng hét thảm:”Không!!”
Ánh lửa tan đi, thiếu niên da ngăm đã thành tượng băng.
Ám Ma Sư lườm một cái, dùng tráng kiến đuôi dài cho đánh vỡ:”Bành!”
Tượng băng bị đánh thành vô số bụi phấn, hoa mỹ vô cùng.
Thiếu niên đã chết đến không thế chết hơn.
Trương Hàn sắc mặt trầm trọng: “Đây là tai ương mà Tần Tiễn Quân nói sao?”
Nhìn Ma Tinh Thụ phía trên 3 đóa hoa, đã chuẩn bị kết quả.
Trương Hàn cả người khó tránh khỏi co chặt, chuẩn bị rồi a!
Ám Ma Thú cũng nhìn thấy điều này, nhận ra Ma Tinh Quả chuẩn bị kết thành, nó rống lên một tiếng: “Rống!!”
“Rầm rầm!!” Âm thanh chấn động, mặt đất liên tục rung lên mạnh mẽ.
“Chuyện gì vậy a?!”
“Mặt đất! Có thứ gì đó đang nhào lên!!”
“Xương? Là Cốt Thú ở ngoài Phần Mộ!”
“Cái gì? Làm sao có thể?!”
Mặt đất không ngừng có xương cốt lao lên, bộ dáng chính là Cốt Thú bên ngoài Phần Mộ giống y hệt!
“A!” Có kẻ vận may số âm, cốt thú miệng rộng vừa lao lên đã táp trúng ngay chân của hắn.
Hắn ta thần sắc thống khổ, dùng trong tay trường đao chém vào đầu Cốt Thú đang cắn chân của mình.
“Rắc!” Tiếng xương vỡ vang lên, người đó nhanh chóng thoát khỏi nơi Cót Thú đang lao lên.
Tuy nhiên thần sắc vẫn có chút khó coi, vừa nhìn lại cái Cốt Thú bản thân vừa chém thì thấy một cảnh tượng khó tin.
Vết đao ở đầu của Cốt Thú đang từ từ lành lại, vốn dĩ dập tắt Quỷ Hỏa lại bừng lên cháy rọi.
Sắc mặt trực tiếp liền biến mộng bức: Đại ca, ngươi chơi như vậy thì sau này ai dám chơi cùng a?
Cốt Thú lắc lắc đầu, Quỷ hỏa trong hai hốc mắt chập chờn mà nhìn cái kia người.
“Gào!” Phát ra một tiếng trầm thấp thú rống liền lao lên cùng người này đánh cái 300 hiệp.
Cảnh tượng này xuất hiện khắp nơi, không ai là rảnh rỗi.
Thậm chí có vài người còn móc ra bản thân thủ đoạn cuối, dù sao thì đám này Cốt Thú quá khó chơi.
Trương Hàn dùng trường kiếm bổ đôi một cái Cốt Thú, cầm lên một nửa của nó ném đi thật xa.
Bỗng dưng phía bên cạnh Quách Giản Nhi đồng tử co rụt lại, hoảng hốt hét lên:”Đằng sau!”
Trương Hàn nghe vậy, không một chút do dự đánh ra Bàn Thạch Chưởng.
Phản ứng nhanh là thế, nhưng vẫn bị đánh bay.
“Bành! Bành! Bành!” Đánh gãy hơn 3 cây to mới dừng lại.
“Phốc!” Trương Hàn nhịn không được thổ huyết.
Hắn máu tươi đầy mồm nhìn Ám Ma Thú đang lao tới: “Đéo hiểu kiểu gì ạ!”
“Phệ Huyết Kiếm! Phệ Sinh Linh!”
Kiếm khí xé gió lao lên ngăn cản Ám Ma Sư.
Nhưng lại như tấm giấy, dễ dàng liền bị phá tan.
Bất quá như vậy cũng đủ Trương Hàn thoát ra khỏi nơi đó.
Trương Hàn cả người đau nhức, xương cốt hắn chỉ vì một cú va chạm với Ám Ma Thú thôi mà gần như muốn gãy nát.
Cả người đều bầm tím, đặc biết là ở ngực máu tươi be bét.
Nhìn Ma Tinh Thụ đã chuẩn bị kết quả, Trương Hàn vẫn là cắn răng đứng lên.
“Đã tới lúc này rồi, cũng chả có đường lui!” Trương Hàn cắn răng dùng trường kiếm chém đủ nơi trên người.
Máu tươi chảy ra nhưng không chảy xuống đất, mà là liên tục bị trường kiếm cho hấp thu.
Nhìn điên cuồng lao lên Ám Ma Thú, Trương Hàn cắn răng.
“Phệ Huyết Kiếm! Huyết Thực!”
Sắc mặt hắn biến thảm bạch, liên tục không ngừng máu tươi trong người bị rút ra cảm giác làm hắn choáng váng mặt mày.
Trường kiếm bây giờ đỏ tươi như máu, Trương Hàn run rẩy hai tay nắm chặt.
Ám Ma Thú giận dữ rống lên: “Rống!”
Mở ra miệng rộng như muốn cắn nát Trương Hàn.
Sát khí Ám Ma Thú tỏa ra làm hắn hành động biến cứng đờ, Trương Hàn nhanh chóng cắn lưỡi để bản thân thanh tỉnh rồi chém ra một đường kiếm.
Kiếm khí so mọi lần màu sắc càng đậm, huyết tinh mùi máu xung thiên, sắc bén khí tức như muốn chém nát những vật cản đường.
“Oanh!” Kiếm khí cùng Ám Ma Thú đối chọi, thế nhưng không những không tiêu tan còn đánh bay Ám Ma Thú.
Trương Hàn thấy vậy thì không do dự lại đánh ra một kiếm.
Ám Ma Thú tức giận mở ra miệng rộng, một ngọn lửa màu đen lao ra đốt về phía kiếm khí.
Nơi ngọn lửa đi qua không ngừng có lớp băng kết tinh, kì lạ cảnh tượng làm người trầm trồ.
Ngọn lửa cùng kiếm khí va chạm với nhau, giằng co lúc lâu thì lại thôn phệ mất kiếm khí.
Tuy nhiên diện tích ngọn lửa cũng thu hẹp, Trương Hàn lại chém ra một kiếm.
Nếu người ngoài nhìn vào thì sẽ thấy mỗi chém một nhát kiếm, sắc mặt hắn liền càng trắng, bây giờ so với cương thi cũng không khác mấy.
Quách Giản Nhi đánh bay một cái Cốt Thú, nhìn thấy Trương Hàn thảm trạng thì tức giận hét lên:”Lão Hàn! Ngươi đang tiêu hao quá nhiều huyết khí biết không?! Nếu cứ tình trạng như vậy không mất 2, 3 năm thì đừng hòng Tu luyện!”
Trương Hàn thần sắc nghiêm túc:”Tưởng ta không biết? Nhưng bây giờ còn cách khác sao? Không làm vậy thì đồng nghĩa với chết! Mà ta không muốn chết! Cho dù mất đi một chút thời gian lại như nào! Còn đỡ hơn chết tại nơi này!”
“Phệ Huyết Kiếm!” Trương Hàn lại điên cuồng chém ra Phệ Huyết Kiếm.
Hắn muốn như vậy sao? Đéo!!
Là con hổ điên này ép hắn! Thấy ta đẹp trai quá rồi nhằm vào? Em gái ngươi!
Trương Hàn cắn răng nghiến lợi, bây giờ chỉ có thể kéo đến khí Ma Tinh Thụ kết trái!
Ám Ma Thú đương nhiên phát hiện ý định này của hắn, nó trở nên xôn xao bất định, so với lúc trước càng điên cuồng.
Không biết đã bao lâu, mà có thể là rất lâu....
Trương Hàn lúc này cả người trắng bệch, đúng vậy! Là cả người!
Hắn bộ dáng nhìn qua gần đất xa trời, cách đi gặp Diêm Vương uống trà cũng không lâu.
Động tác trở nên chậm chạp, vô lực.
Nhìn vẫn còn lao lên Ám Ma Thú, trong lòng ngàn câu không phục!
Cmn ta và ngươi có thù? Đánh này giờ cũng không đổi tên khác được sao?
Trương Hàn nói không nên lời, vừa định quơ kiếm chém thêm một đường thì bỗng dưng cảm thấy trái tim bản thân như thắt chặt, muốn xé nát thành mảnh vụn.
Kiếm trong tay nhịn không được rơi xuống đất, Ám Ma Thú ánh mắt ngoan lệ nhận thấy được điều này, khóe miệng cong lên cười lạnh.