Trương Hàn vuốt vuốt huyết thái dương:”Vậy thì thôi đi.”
Quách Giản Nhi nghi hoặc hỏi:”Mà ngươi cần xác của hắn để làm gì?”
“Chữa thương.” Trương Hàn đơn giản trả lời, lấy ra Linh Dược nuốt vào.
Quách GIản Nhi nhãn thần kì lạ, chữa trị bằng xác chết? Ngươi thao tác này ai dạy a?
Đơn giản ngồi xuống xếp bằng, vận dụng Công Pháp bắt đầu hồi phục huyết khí.
Quách Giản Nhi nhìn huyết khí từ xác của Âu Dương Phách tỏa ra bị Trương Hàn hấp thu liền hiểu tại sao hắn lại xác của Khương Tiểu Phong.
“Công Pháp thôn phệ máu tươi a!”
Quách Giản Nhi không nói gì, tự mình xếp bằng khôi phục huyết khí.
Không lâu sau, Trương Hàn bỗng dưng mở bừng con mắt, cảnh giác nhìn chung quanh.
Quách Giản Nhi nhận thấy hắn kì lạ biểu hiện, hỏi:”Làm sao vậy?”
Trương Hàn nhíu chặt hai hàng lông mày, không chắc chắn nói:”Ta...Nghe thấy tiếng chạy.”
“Tiếng chạy? Cũng bình thường a!” Quách Giản Nhi không quá lo lắng nói, dẫu sao thì nơi này cũng có không ít người đến, hai ba người chạy gần đây cũng là bình thường!
Trương Hàn lắc lắc đầu, không trả lời nàng mà là đặt tai của mình xuống mặt đất lắng nghe.
Quách Giản Nhi ánh mắt khó hiểu cũng làm theo.
“Rầm rầm! Rầm rầm!” Âm thanh như lôi đình, hàng ngàn bước chân cùng chạm đất một lúc, chấn động truyền từ mặt đất tới tai dù là khoảng cách rất xa nhưng Quách Giản Nhi vẫn thấy tê tê.
Nàng nuốt nước bọt:”Ực! Lão Hàn, ngươi có thấy giống...”
Trương Hàn trầm trọng gật đầu:”Là bọn khôi lỗi!”
Quách Giản Nhi trợn tròn mắt, mặc dù đoán được một hai nhưng vẫn bị đáp án cho chấn kinh!
Lúc trước nếu không có cái kia cơ quan nàng không biết bao lâu mới cắt đuôi được bọn này, bây giờ lại tới? Đánh thế nào a!
“Bây giờ làm gì?” Quách Giản Nhi có chút sợ hãi nói.
Trương Hàn sắc mặt như giếng sâu, nhìn không rõ cảm xúc bên trong:”Lấy đỉ bảo vật, chạy hết sức có thể!”
Quách Giản Nhi trợn tròn mắt, hét lên:”Lão Hàn! Ngươi không có ý kiến nào tốt hơn sao? Chúng ta vừa mới đánh xong, huyết khí so với trước còn thấp! Chạy bằng cách nào?!”
Trương Hàn lắc lắc đầu:”Chỉ có chạy, chúng ta hết cách rồi!”
Trong lòng hắn biết vẫn là có chút hi vọng, Hệ Thống!
Chỉ khi lấy được quả trứng vàng, nó sẽ đưa ra Chỉ Dẫn, Trương Hàn chỉ có thể hi vọng đó là chỉ cách rời đi!
Quách Giản Nhi cắn răng:”Đi!”
Trương Hàn thở dài, thầm nghĩ:’Đánh cho đã, rốt cuộc cũng bị đám khôi lỗi cho phá a!’
Định bước lên lấy 3 bảo vật trên bệ đá, nhưng thấy tay áo như bị ai kéo.
Nhìn lại thì thấy Quách Giản Nhi, nàng cười lúng túng nói:”Lão Hàn a~”
Trương Hàn hai mắt hí lại, có chút lạnh băng:”Ngươi lại muốn làm trò quỷ gì?”
Quách Giản Nhi ho khan:”Khụ khụ! Thời gian còn dài, chúng ta có thể hay không tìm kiếm chung quanh một chút? Dù gì thì nơi như này rất hiếm thấy, bảo vật sao đơn giản chi có 3 thứ a?”
Trương Hàn:”Quách Giản Nhi, ngươi đây là chán sống biết không?”
Quách Giản Nhi:”.......”
Trương Hàn:”Tuy ta biết người hám tài, nhưng không ngờ nó nặng tới nỗi mạng sống cũng không cần!”
Quách Giản Nhi:”......”
“Thế ta có thể hay không......”
Trương Hàn thở dài vơ vơ tay:”Làm thì làm nhanh lên, ta coi chừng bọn khôi lỗi!”
Quách Giản Nhi:”Không lâu! Không lâu! Bản tiểu thư thế nhưng là có thủ đoạn tìm bảo bối! Đi ra nào Tiểu Mậu!”
Trương Hàn không biết mình làm vậy là đúng hay sai, chỉ biết là bản thân vừa mới dung túng cho nàng thì đã chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc rượt đuổi....
Cứ thế lặng lẽ đứng canh cửa, Trương Hàn nghe tiếng bước chân ngày càng càng gần thì rốt cuộc nhịn không nổi:”Làm xong chưa? Chúng ta nhanh lên đi!”
Quách Giản Nhi mày mò dưới đất đào thứ gì, một lúc sau móc ra một chiếc nhẫn.
Nàng thần sắc kinh hỉ:”Haha! Tìm thấy rồi!”
Chưa kịp chia sẻ niềm vui cùng Trương Hàn thì đã cảm thấy cả người bị ai đó nhấc bổng lên.