“Đều là nhân loại với nhau, ngươi cũng không cần như thế tuyệt tình a!” Nguyễn Thiên thần sắc âm trầm bước ra, chỉ thẳng mặt Trương Hàn nói.

Người chung quanh nhìn nhau, ngay lập tức ùa theo:”Vô nhân tính!”

“Ngươi là động vật máu lạnh sao? Thế mà thấy chết không cứu!”

“Hừ! Hạng người vô tâm, trong lòng không thấy thẹn sao?”

Nguyễn Thiên dương dương tự đắc, ta để cho ngươi biết thể nào là sức mạnh của tiếng nói!

Trương Hàn nhắm mắt, dưới tấm mặt nạ gân xanh điên cuồng đập loạn, hắn lúc này tâm tình có chút không ổn.....

Liên tục tiếng chửi rủa vang bên tai.

“Ngươi thứ hèn hạ Nô Lệ cũng hỏi vì sao? Đơn giản thôi, bởi vì ta thích! Các ngươi dạng này sinh mệnh thấp hèn giết thì giết! Còn cần lí do sao?”

“Kinh tởm! Thế nhưng lọt vào ánh mắt của ta! Cút nhanh đi!”

“Tại sao lại có người dẫn Nô Lệ vào trong thành cơ chứ! Thối chết đi được!”

“Haha! Giống như các ngươi mà cũng gọi là người? Súc vật cũng không tới, còn cái gì nhân loại!”

..............

Ký ức ùa về, vô số lời lẽ cay độc khảm vào Trương Hàn tâm.

Tại sao? Tại sao đều là con người với nhau, các ngươi lại ác độc như vậy?

Trương Hàn trong lòng như có vô số tiếng kêu tràn đầy mê hoặc ý chí, khuyên hắn giết sạch đám người......

Bỗng dưng hắn mở mắt ra, nhãn thần lấp lóe hắc quang.

Máu tươi từ khóe miệng hắn chảy ra, Trương Hàn lặng im không nói gì.

Những người này thấy hắn không hề phản bác thì càng làm quá:”Haha! Sao không trả lời a!”

“Hắc hắc! Chắc là sợ rồi, thấy không! Lúc đầu trực tiếp giúp bọn ta vượt qua không tốt sao?”

Nguyễn Thiên chuẩn bị mở miệng nói vài lời khinh miệt thì bị Dương Khánh đứng kế bên can ngăn:”Đừng! Ngươi không thấy hắn trạng thái có chút quái dị sao?”

Nguyễn Thiên xùy cười:”Haha! Ngươi chẳng lẽ sợ a?”

Dương Khánh không nói gì, chỉ yên lặng lùi bước.

Trương Hàn cởi xuống mặt nạ, thần sắc hắn bây giờ lạnh nhạt như hàn băng, khác so với thưởng ngày.

“Các ngươi nói đủ chưa?” Trương Hàn hỏi.

Tất cả mọi người vì nhan sắc của hắn kinh ngạc, chưa kịp trả lời thì Trương Hàn đã nhìn về Hắc Sương Quỷ Thủ Lĩnh nói:”Ta có thể hay không giết một người?”

“Khặc khặc!” Hắc Sương Quỷ Thủ Lĩnh cười âm trầm chỉ vào Túi Trữ Vật của Trương Hàn.

‘Hệ Thống, nó cần thứ gì?’

“Keng! 3 viên Ma Tinh!”

Trương Hàn gật gật đầu, từ trong Túi Trữ Vật lấy ra 3 viên Ma Tinh ném cho Hắc Sương Quỷ Thủ Lĩnh.

“Khặc khặc!” Hắc Sương Quỷ Thủ Lĩnh nắm lấy 3 viên Ma Tinh liền nuốt trọn, âm thanh nhai nuốt từ nó phát ra.

Trương Hàn từ từ bước lại gần đám người, thần sắc lạnh nhạt, ánh mắt băng lãnh.

“Các ngươi nói ta vô nhân tính? Tốt, ta vô nhân tính!”

“Các ngươi nói ta máu lạnh? Tốt, ta liền máu lạnh cho các ngươi xem!”

“Các ngươi nói ta vô tâm? Tốt, ta thừa nhận bản thân vô tâm!”

Trương Hàn rút ra trường kiếm, sắc bén khí tức từ người hắn phát ra.

Ánh mắt như thể có vô số hắc quang lượn lờ bên trong, Trương Hàn cười nhạt nói:”Các ngươi nói chúng ta đều là con người với nhau? Xin lỗi, thực ra ta chưa bao giờ xem các ngươi là người!!”

“Phệ Huyết Kiếm! Phệ Sinh Linh!!”

“Keng!!” Trường kiếm reo vang, một huyết sắc đường cong xuất hiện.

Khí tức cường hoành từ đó tỏa ra, sắc bén huyết tinh lẫn lỗn đồng thời còn có một lực hút như thể muốn thôn phệ tất cả.

Kiếm khí lao nhanh, chưa gì đã tới trước mặt Nguyễn Thiên.

Nguyễn Thiên thần sắc sợ hãi, muốn mở miệng cầu xin thì đã thấy hai bên mắt như thể đang tách ra.

Sinh mệnh phút cuối, hắn lại thấy bản thân ngu ngốc.

Đến chết hắn vẫn không nhắm mắt, cái miệng hại cái thân chính là nói Nguyễn Thiên.

Nhìn hai nửa cách biệt Nguyễn Thiên, Trương Hàn cười nhạt nói:”Đừng bao giờ quá xem trọng bản thân! Mà chắc ngươi cũng nghe không tới a....”

Chung quanh im phăng phắt, ánh mắt tràn đầy không thể tin thần sắc.

“Ngươi....Ngươi giết hắn!!” Một người sợ hãi chỉ Trương Hàn, bộ dáng này có chút buồn cười.

Trương Hàn bật cười nói:”Haha! Hắn đều bị chẻ đôi, chẳng lẽ ta cứu sống hắn?”

“........” Chung quanh không ai lên tiếng.

Trương Hàn nhún vai, đeo lên mặt nạ cất bước rời đi.

Tâm tình hắn bây giờ có chút hạ xuống.

Nói thật, hắn hiểu rõ hành động của mình điên cuồng nhường nào. Nếu như lúc bình thường hắn chỉ cười mà rời đi, tiếng nói không làm hắn bị thương. Chỉ là Tâm Ma thứ này tái phát, Trương Hàn chả khác nào nổi điên, làm trước nghĩ sau....

Trương Hàn thần sắc bình tĩnh không ai nhìn thấy được cảm xúc thật bên trong, hắn nói thầm:”Người với người tại sao lại phân biệt khác nhau? Đơn giản, bọn họ không xem ngươi là người....”

Ngửa mặt lên, Trương Hàn nói thầm:”Thế giới này không công bằng.....”

Lắc lắc đầu, vẫn là tiến lên phía trước.

Ở phía sau, Dương Khánh thần sắc sầu bi nói với Tô Nguyệt Linh:”Nguyễn Thiên cái kia gia hỏa chết rồi a...”

Tô Nguyệt Linh lạnh nhạt nói:”Chết do miệng, trách ai?”

Dương Khánh cười khổ, Tô Tiểu Thư vẫn như cũ lạnh lùng a!

Đối với khuôn mặt của kẻ giết Nguyễn Thiên, Dương Khánh thấy khá quen thuộc nhưng không nhớ là thấy ở đâu.

Trương Hàn sau khi vượt qua Vĩnh Tuyền Nhũ Dịch tẩy luyện, nhan sắc lột xác kinh người, ngay cả hắn đều suýt không nhận ra làm sao một cái chỉ gặp 1 lần như Dương Khánh nhận ra được!

Dương Khánh nhìn trước mặt Hắc Sương Quỷ, thần sắc biến có chút trầm trọng:”Thực sự ổn sao Tô Tiểu Thư?”

Tô Nguyệt Linh gật đầu nói:”Một hồi các ngươi chỉ cần giúp ta một chuyện là được....”
Trương Hàn bước đi trên một chiếc thang đá hướng xuống phía dưới.

Chủ Mộ bên ngoài nhìn như cung điện, chỉ là ở bên trong thiết kế lại hướng xuống lòng đất mà xây.

Trương Hàn không nói gì chỉ im lặng mà bước đi.

“Lạch cạch....Lạch cạch.......Lạch cạch.........” Cả nơi này như thể chỉ có tiếng bước chân của hắn.

Trương Hàn không có cảm giác gì đặc biệt, nếu là người thường đi trong hoàn cảnh này có thể sẽ bất an, tâm thần bất định.

Giống như ám ảnh không gian hẹp chẳng hạn.

Chỉ là Trương Hàn trải qua còn đáng sợ hơn những này.......

10 năm không phải sống trong hầm tối chính là trong các lồng bằng gỗ.

Bị rao bán như thể là thú vật, ánh mắt kẻ khác nhìn vào như đang xem thương phẩm....

Trương Hàn tâm tình khó chịu, gia tăng tốc độ.

Không bao lâu, trước mặt liền xuất hiện ánh sáng.

Bước ra khỏi thang đá, Trương Hàn quan sát cảnh tượng trước mặt.

Hàng trăm căn phòng được xếp san sát nhau, hướng càng sâu chính là bóng tôi mịt mù làm người khó nhìn rõ.

Nhóm người lúc này đang ngồi nghỉ ngơi dưới đất, hoàn toàn không có ý định xông vào tìm kiếm cơ duyên trong những căn phòng.

Trương Hàn có chút nghi hoặc, nhưng bỗng dưng 5, 6 cái cao to thanh niên đi tới chăn hết đường đi.

Trương Hàn nhíu mày, lại có phiền phức?

Một người bộ dáng như là dẫn đầu, hắn ta cười lạnh giơ ra tay của mình nói:”Tiểu tử! Khôn hồn thì giao ra Túi Trữ Vật, bằng không thì...Hắc hắc....”

Tay của hắn thò qua, hữu lực tay như muốn bóp cổ Trương Hàn.

Chỉ là khi chạm vào người Trương Hàn như động vào bọt biển mà xuyên qua.

Hắn cùng đồng bọn khó hiểu:”Chuyện gì vậy a?”

Trương Hàn giọng băng lãnh từ đằng sau vang lên:”Các ngươi thực lực chả ra gì mà cũng muốn chặn đường cướp của?”

“Cái gì?!” Cường tràng thanh niên hốt hoảng thốt lên, vừa định xoay đầu nhưng cảm thấy có thứ gì đó nhấn xuống.

“Bành!!” Đầu của cường tráng thanh niên đập mạnh xuống đất, không hề có một tí nào phản kháng năng lực.

Hắn ta cả người cơ bắp gồng lên, có ý định phản kháng.

“Răng rắc!” Chỉ là trên đầu cự lực càng tăng, tiếng xương sọ nứt vỡ đều vang làm mặt hắn trắng bệt.

“Đại...Đại ca...Tha...Tha mạng a!” Cường tráng thanh niên hét lên cầu xin tha thứ.

Trương Hàn chân đạp ở trên đầu của hắn hơi dừng, sau đó cười nhạt nói:”Đáng tiếc a....Mấy cái kia đàn em của ngươi như thế ngu ngốc....”

“A! Không!!” Cường tráng thanh niên hét lên tuyệt vọng.

“Bành!” Đầu của hắn như thể là dưa hấu trực tiếp nổ tung, máu tươi vụn xương bắn tung tóe.

Đi theo sau, Trương Hàn trước ngực bị cắm hàng loạt lưỡi kiếm, tuy nhiên lại không có máu tươi chảy ra...

Thân thể hắn dần mờ ảo, để rồi biến mất.

“Không tốt! Là hư ảnh!” Có người hét lên.

“Bành! Bành!” Hai người bên cạnh hắn bị đánh bay, đập mạnh vào mặt đất.

Nhìn ra cả hai sinh cơ đang dần tan biến, chết không thể chết hơn.

Tên kia đổ mồ hôi lạnh, sau lưng đều ướt một mảnh.

“Lâm Sơn, bên ngươi như thế nào?” Hắn hỏi thăm đồng bạn còn lại duy nhất của mình, chỉ là khi vừa xoay người thì thấy một cảnh tượng không mong muốn.

Cái kia Lâm Sơn trong lời nói bây giờ như là gà con bị Trương Hàn nắm cổ, Lâm Sơn ánh mắt tuyệt vọng với tay cầu cứu, miệng còn không quên phát ra cầu cứu:”Ô...Ô cứu....”

Trương Hàn tay phải dùng lực:”Răng rắc!!”

Lâm Sơn cổ bị bẻ gãy, nghẹo đầu sang một bên ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng sợ hãi mà chết đi......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play