Kích hoạt U Mê Bộ Pháp, Trương Hàn tiến về Chủ Mộ vị trí.

Ở bên ngoài Chủ Mộ, Quách Giản Nhi ôm tay ánh mắt ghê tởm nhìn về Chủ Mộ:”Trên đời này tại sao lại có thứ kinh tởm như vậy a!”

Nhưng rồi lại nhíu mày:”Phụ thân cũng thật điên rồi, thế nhưng chỉ vì cái gì Ma Tinh Quả mà bắt ta tới nơi quỷ quái này! Hừ hừ, xem đi! Bản cô nương không ra ngoài xông xáo vài chục năm thề không về nhà!”

Trong bóng tối lẩn trốn người lắc đầu bất đắc dĩ, nhìn bên cạnh đồng bạn:”Tiểu thư cho dù đi qua gần một năm ở ngoài, tính tình vẫn không khác lúc trước a!”

“Thực ra so với lúc trước vẫn là có thay đổi, bất quá nam nhân như ngươi làm sao hiểu!” Cái kia nữ nhân khinh thường nói.

Cái kia nam nhân cười khan, sau đó thần sắc biến nghiêm túc nói:”Thê tử! Lần này chỉ sợ sẽ rất loạn, chúng ta cần mọi cách bảo vệ tiểu thư!”

Nữ nhân im lặng, nói:”Ma Tinh Quả thứ này không ngờ lại xuất hiện ở một nơi hoang vu khỉ ho cò gáy như nơi này! Cũng thật không hiểu Gia Chủ đại nhân nghĩ thế nào mà cho tiểu thư đi đoạt Ma Tinh Quả! Ai!”

Nam nhân cũng im lặng, thở dài nói:”Gia Chủ đại nhân có ngài ấy tính toán, chúng ta dò không tới! Tuy nhiên vẫn là phải bảo vệ Tiểu Thư bằng mọi cách, cho dù hi sinh cả tính mệnh...”

Nữ nhân không vui nhướng mày:”Thế nào? Thích bi quan như thế sao?”

Nam nhân biết thê tử lại máu điên lại nổi, thuân thục quỳ hai gối, nịnh hót nói:”Thê tử tại thượng, bớt nóng a! Ta...Ta những cái này Linh Thạch cho ngươi!”

Nhìn nam nhân trên tay túi đen, nữ nhân kia ánh mắt sáng lên, ánh sáng còn chói hơn cả ngọn hải đăng làm nam nhân run rẩy.

Chỉ có thể bất lực nhìn gia sản bị nữ nhân điên cho cướp lấy.

Nam nhân: Đáng lẽ ra ta nên nghe lời nhạc phụ, đừng cưới nàng làm vợ....

Nhớ năm đó nhạc phú cực lực phản đối cuộc hôn nhân này, ta cảm thấy ông ấy chướng mắt ta, nhưng đến bây giờ thì mới biết nhạc phụ dụng tâm lương khổ, là bảo vệ ta!

Nam nhân nhìn về phía chân trời, như thể thấy một khuôn mặt nghiêm nghị nam nhân đang gật đầu với mình....

Chỉ là đầu bỗng dưng có chút đau:”Bành!”

Nữ nhân kia lấy tay đập vào đầu nam nhân, tức giận nói:“Đứng ngay ngô ở đó làm cái gì! Đuổi theo tiểu thư, nàng bước vào trong rồi!”

Nam nhân hậm hùi đứng dậy, hổ cái thứ này trêu không nổi, trêu không nổi.....
Trương Hàn tới nơi, chỉ thấy hàng người bắt đầu đi vào trong Chủ Mộ.

Suy nghĩ một hồi, thấy tốt nhất vẫn là cho đám người vào trước thăm dò.

Nhìn phía trước như là một đóa mây đen to lớn, Trương Hàn vuốt cằm trầm tư:”Đây là giống như Ma Vật sinh linh ư?”

“Hệ Thống! Có hay không thông tin?” Trương Hàn nói.

“Keng! Hắc Sương Quỷ! Đây là một loại Ma Vật biến dị! Cả người như làm bằng sương khói, binh khí bình thương không thể đánh trúng, trừ khi là đánh trúng Quỷ Châu trong thân thể chúng, bằng không liền hoàn toàn vô phương mạt sát!”

“Keng! Hắc Sương Quỷ Thủ Lĩnh! Điều khiển toàn bộ Hắc Sương Quỷ, là trung tâm của một đoàn thể! Thực lực đồng thời cũng cực kỳ mạnh mẽ, là Khai Linh Cảnh!”

“Keng! Nhắc nhở đến từ Hệ Thống: Ngọc Bội đoạt được từ Quỷ Dẫn Đường có thể khiến cho nhóm Hắc Sương Quỷ không tấn công Ký Chủ, bất quá đừng chủ động tấn công, bọn chúng không ăn chay!”

Trương Hàn ánh mắt sáng lên, chút nữa quên a! Ta thế nhưng là có bảo bối nam nhân!

Ân! Không phải thứ robot màu xanh....

Trong lúc hắn còn miên man nói một mình, phía trước Chủ Mộ đã bắt đầu hai phe người và Ma Vật đã bắt đầu đối oanh, mở ra giao tranh.

Những cái kia Hắc Sương Quỷ như làn khói đen bay nhanh tới đám người.

Chưa kịp phản ứng, đã thấy trước mặt mình một khuôn mặt xấu xí gớm ghiếc.

Người đó hoảng sợ vơ kiếm, nhưng như thể đánh vào hư không trực tiếp xuyên qua thân thể Hắc Sương Quỷ.

“Khặc khặc!” Hắc Sương Quỷ cười âm trầm, quỷ trảo sắc bén xuyên thúng đầu.

Người kia mắt trợn tròn đầy hoảng sợ, thân thể từ từ bị hút khô.

Không bao lâu, giữa mặt đất có một xác chết khô nằm ở đó.

Nhưng chưa nằm bao lâu, xác chết xuất hiện sương đen, quấn quanh kín mít cả thân thể.

Đám người bàng hoàng nhìn cảnh tượng trước mặt.

Trong làn sương đen âm trầm tiếng cười vang lên:”Khặc khặc!”

Một cái Hắc Sương Quỷ ra đời, gia nhập vào cuộc chiến.

Tình huống này diễn ra ở khắp nơi trong Chủ Mộ.

Có người thấy tình hình không ổn, hét lên:”Hắc Sương Quỷ thứ này không có cách thực tế để công kích hoàn toàn là làm bằng khói vụ! Người chết đi còn sẽ bị đồng hóa! Tất cả đồng loạt tiến lên, thứ này chúng ta đối phó không được! Cứ xông thẳng mà lên!!”

Tuy ý kiến này có chút điên rồ, giống như đánh cược vậy nhưng đám người không chút do dự hưởng ứng, đồng loạt lao lên không hề để ý tới nhưng cái kia lao nhanh Hắc Sương Quỷ.

Đây cũng là hết cách, phía sau đường lui không biết từ khi nào đã bị Hắc Sương Quỷ cho chặn, đánh thì không có cách đánh, tiếp tục như vậy toàn bộ chỉ có thể đợi chết mà thôi.

Còn không bằng cược một lần!

Máu cờ bạc trong họ lúc này sôi trào, hoàn toàn tới đỉnh điểm! Chơi là phải chơi lớn, cược là phải cược mạng!

Có kẻ chạy nhanh may mắn vượt qua, có kẻ xui xẻo vừa bước ra một bước đã bị Hắc Sương Quỷ cho bẻ cổ....

Còn Trương Hàn? Hắn a.....

“Đồng chí tốt! Cố gắng lên a! Người kia đang ở bên phải kìa!...” Hắn nhàn nhã đi bộ giữa lòng Hắc Sương Quỷ, như thể nơi này chả có gì nguy hiểm mà là nhà của hắn vậy.

Trương Hàn biểu thị: Ta đây là pay to win a! Thật hương cảm giác~

Nhìn những người khác đau đớn tranh giành mạng sống, chính mình lại dễ dàng vượt qua, không hề có một tí thử thách. Trương Hàn thở dài:”Quả nhiên chỉ có ta đẹp trai như vậy người mới xứng đáng dạng này đãi ngộ!”

Không hiểu sao hắn cảm thấy bản thân có vẻ tiện...Nhưng không sao, miễn bản thân vui là được~

Trương Hàn dương dương tự đắc bước đi, bộ dáng như thế càn rỡ...

Bỗng dưng Trương Hàn nhìn về phía trước, nơi đó như có đám mây đen chặn ngang đám người.

Hắn nói thầm:”Cái kia Hắc Sương Quỷ Thủ Lĩnh ra tay.”

Đích thực là như vậy, Hắc Sương Quỷ Thủ Lĩnh cả người đen nhánh so với bình thường Hắc Sương Quỷ đen hơn nhiều, nó ra lệnh cho đám Hắc Sương Quỷ bao bọc đám người, tuyệt luôn đường chạy.

Đám người bị nhốt ngược lại có vài khuôn mặt quen thuộc, Tô Nguyệt Linh, Khương Tiểu Phong cùng một cái Nô Lệ phe thủ lĩnh lúc ở ngoài đánh với Cốt Sư.

Bên trong có thể có mấy cái Tu Vi không thấp nhưng Trương Hàn cũng làm biếng nhìn, dẫu sao thì hắn chỉ tới hóng chuyện mà thôi, hiểu chi cho nhiều nha~

Cái kia Hắc Sương Quỷ Thủ Lĩnh chỉ là cho đám đàn em bao quanh, hắn thì vào trong một mình đánh với đám người.

Trương Hàn trong lòng chửi thầm:’Ngươi sao ngu quá a! Cho đàn em ngươi quất chúng!’

Đối với hành động của Hắc Sương Quỷ Thủ Lĩnh, hắn là không tán thành.

Là cái ghét phiền phức người, hắn sẽ không tạo cho bản thân mình thêm phiền phức, nếu như hắn là Hắc Sương Quỷ Thủ Lĩnh thì sẽ cho lũ Hắc Sương Quỷ bao vây đánh giết đám người, chứ không phải bản thân tiên lên! Như vậy không thơm sao?

Nói là nói thế, Trương Hàn vẫn là rõ chính mình đơn giản chỉ muốn Tô Nguyệt Linh chết nên mới thế...

Cừu hận đã che đi mắt của hắn, hắn không hề quan tâm chuyện khác, chỉ đơn giản muốn giết người mà thôi....

“Tâm Ma đều có, nói cái gì cừu hận che mắt!” Trương Hàn cười khổ.

Lắc lắc đầu, bây giờ không phải lúc thích hợp để báo thù.

Trương Hàn chạy nhanh qua đám người, đến trước mặt Hắc Sương Quỷ Thủ Lĩnh.

“Hắn làm gì a?”

“Chắc là chán sống rồi!”

“Thế nhưng to gan dám đối mặt với thứ đó!”

............

Đám người bàn tán xôn xao, phần lớn đều cho rằng Trương Hàn tìm chết, sắp bị Hắc Sương Quỷ Thủ Lĩnh đánh chết.

“Tô Tiểu Thư, tên kia không phải là 5 tháng trước người kia sao?” Nguyễn Thiên nói với Tô Nguyệt Linh.

Dương Khánh bên cạnh cũng gật đầu:”Đây chắc chắn là người kia!”

Tô Nguyệt Linh không trả lời, chỉ là lặng im quan sát Trương Hàn.

Trương Hàn lấy xuống cái kia không có họa tiết ngọc bội, đưa lên phía trước.

Hắn cười nhạt nói:”Ta có thể đi qua chưa?”

“Khắc khặc!” Hắc Sương Quỷ Thủ Lĩnh cười âm trầm, vơ tay một cái, từng hàng Hắc Sương Quỷ tách ra tạo thành một con đường.

“Đây....Đây là như thế nào?!”

“Đại lão làm ơn dẫn ta theo a!”

Đám người náo động, cầu xin Trương Hàn cứu giúp.

Có người không nói gì trực tiếp lao lên, ý định nhân cơ hội này vượt qua Hắc Sương Quỷ.

Nhưng thực sự có khả năng sao?

Hắc Sương Quỷ Thủ Lĩnh cười âm trầm, quỷ trảo hạ xuống, âm phong thổi lên...

Người kia chỉ cảm thấy thời gian như ngưng lại, bản thân động tác trì trệ.

Cả người dưới hắn biết mất, chỉ còn cái đầu trơ trọi nằm dưới đất.

Trương Hàn đạp nát cái đầu người dưới đất, cười nhạt nói:”Chư vị, các ngươi đừng có mơ tưởng nữa! Ta chính là không có ý định cứu người!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play