Hoắc Anh Tuấn không nói hai lời, bề ngang cô chạy về trang viên. Chẳng mấy chốc quản gia đã dẫn bác sĩ đến, vì miệng vết thương khá sâu nên cần chích thuốc để giảm viêm.
Khương Tuyết Nhu vẫn luôn chịu đựng, chỉ cần Hoắc
Anh Tuấn không phát hiện ra thì vết thương này không tính là gì cả.
Nhưng Hoắc Anh Tuấn lại rất đau lòng và tự trách: “Sau này đi biển anh nhất định sẽ không rời khỏi em, tránh để em lại làm ra mấy việc nguy hiểm này.
Khương Tuyết Nhu ngậm chặt miệng không nói gì, dù sao mỗi ngày với cô đều như đang ngồi tù, anh có ở bên cạnh nhìn chằm chằm cô hay không cũng không quan trọng.
Buổi tối, Khương Tuyết Nhu co mình ngây ngốc ngồi trên ghế sô pha ngoài ban công.
Bởi vì thật sự rất buồn. Ở chỗ này không thể động vào điện thoại, không được xem TV, không được dạo phố, ngay cả một người quen cũng không có, mỗi ngày ngoại trừ đọc sách ra cô cũng chỉ có thể ngây ngốc ra. “Chán lắm à?” Hoắc Anh Tuấn tắm rửa xong bước ra, thấy bộ dáng buồn bực không vui của cô, trong lòng anh đau xót. “Nếu chán thì đi ngủ với anh đi.”
Nói xong, anh bế cô lên giường lớn trong phòng ngủ, đưa tay cởi đồ ngủ của cô.
Khương Tuyết Nhu biết anh muốn làm gì, chống cự theo bản năng: “Hoắc Anh Tuấn, chân tôi bị thương, rất đau, anh không thể buông tha cho tôi được à?”
Trong mắt Hoắc Anh Tuấn hiện lên vẻ áy náy, nhưng anh vẫn căng da đầu nói: “Anh đã hỏi bác sĩ rồi, những ngày sau kỳ kinh nguyệt của phụ nữ là thời điểm dễ mang thai nhất, anh không thể bỏ lỡ những ngày này được, nhưng em cứ yên tâm, anh sẽ không chạm vào miệng vết thương của em đâu.
Dứt lời, anh vừa ngang ngược lại dịu dàng hôn lên môi cô.
Khương Tuyết Nhu trước khi bị thương không đấu lại anh, bây giờ bị thương lại càng không có cách nào để đối phó anh.
Cô biết người đàn ông này đã hạ quyết tâm rồi, tuy cô đã qua thời gian dễ mang thai nhất nhưng bây giờ vẫn chưa hoàn toàn an toàn.
Nghĩ đến sau này mang thai con của anh, sự sợ hãi trào dâng trong cô. “Anh Tuấn, cầu xin anh đừng làm vậy với tôi.”
Sở Minh Khanh đều đang ở đây. “Bố, con còn tưởng rằng bố chỉ kêu một mình con thôi chứ, thì ra còn có cả chủ hai và Văn Khiêm nữa.” Hoắc Phong Lang cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng vẫn tìm một chiếc ghế để ngồi xuống: “Bố, bố cố ý kêu con đến đây là vì có chuyện gì sao?”
Sở Minh Khôi dường như không nghe thấy câu hỏi của anh, nghiêm túc pha trà
Sở Minh Khanh và Sở Văn Khiêm liếc mắt nhìn nhau, sau đó Sở Minh Khanh cười nói: “Có tin gì của Hoắc Anh Tuấn không?” “Cháu không biết, dù sao anh ấy cũng chưa từng liên lạc với bọn cháu" Hoắc Phong Lang nhíu mày: “Chú hai, chủ có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT