Hoắc Anh Tuấn nghe vậy, cả khuôn mặt lộ vé diu dàng.
Hơn một tuần qua, cho dù anh có tìm trăm phương ngàn kế để lấy lòng thì cô vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng, căm ghét, hận anh. ít nhất bây giờ cô cũng bằng lòng thay váy đi tản bộ trên bờ biển cùng anh, phải chăng điều này có nghĩa là cô đang dần dần chấp nhận thực tế. “Em đi đi.
Sau khi nhẹ nhàng dặn dò xong, anh đột nhiên hối hận sao mình lại chuẩn bị ít váy cho cô như vậy.
Vì thế, anh lập tức gọi điện cho Ngôn Minh Hạo: “Chọn thêm một ít váy nữa rồi mang chúng đến đây, dựa theo số đo của vợ tôi.”
Khóe miệng Ngôn Minh Hạo giật giật.
Vợ của anh.
Anh có biết xấu hổ hay không vậy?
Đó rõ ràng là vợ của Lương Duy Phong mà. “Cậu cả Hoắc, nếu anh rảnh thì hãy trở về công ty một chuyển đi. Ngôn Minh Hạo vô cùng bất đắc dĩ nói: “Tập đoàn Hoắc thị của chúng ta gần đây sắp bị mắng thành cái sàng rồi, bà cụ với ông cụ tức đến mức suýt chút nữa phát bệnh, người nhà họ Hoắc và cổ đông ngày nào cũng đến công ty tìm tôi, người bên ngoài mắng nhiếc rất dữ dội, cổ phiếu của tập đoàn Hoắc thị mỗi ngày một giảm.” “Cổ phiếu lên xuống thất thường chẳng phải rất bình thường sao" Hoắc Anh Tuấn vô cùng bình tĩnh trả lời: “Để Quý Tử Uyên tìm một ít scandal về đạo đức của những người nổi tiếng rồi tung ra đi, tự nhiên sẽ không còn ai nhớ rõ chuyện này nữa.
Ngôn Minh Hạo xấu hổ, anh đây chẳng phải đang làm khó cậu Quý sao, dù cho đạo đức có xuống cấp thì cũng có ai vượt qua được anh chứ? “Còn về phần ông bà cụ ở nhà, nếu hai người hỏi đến thì cứ nói rằng tôi đang tạo cháu trai cho nhà họ Hoắc, bảo họ đừng quá để tâm đến việc này, chỉ cần bỏ tiền ra là đủ rồi, cũng đừng quan tâm đám cổ đông kia, tập đoàn Hoắc thị do tôi quyết định, khó chịu thì cút”
Nói xong, Hoắc Anh Tuấn cúp máy.
Vừa ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy Khương Tuyết Nhu mặc một chiếc váy dài màu đỏ chấm bi đang từ trên lầu bước xuống, trên mặt không chút phấn son để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn và làn da trắng nõn nà, quyến rũ hệt như một tiểu yêu tinh.
Hoắc Anh Tuấn bước tới, ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, khàn giọng nói: “Em thật xinh đẹp.
Khương Tuyết Nhu lập tức cảm nhận được sự thay đổi của anh, cơ thể căng cứng, cô cực kỳ nghi ngờ người đàn ông này là dã thú, cô chỉ thay đổi một cái vảy thôi mà, có cần đến mức như vậy không? “Da em hình như phơi thế nào cũng không bị đen. Hoắc Anh Tuấn vuốt ve bờ vai ngọc ngà của cô. Mấy ngày nay, tuy hai người ít ra ngoài nhưng ánh mặt trời ở biển khá độc, da anh đã rám nắng rồi nhưng cô vẫn cứ trắng như cũ. Khương Tuyết Nhu cúi đầu không phản ứng lại anh.
Hoắc Anh Tuấn không để ý, cúi đầu ôm cô rời khỏi trang viên. ТrцуeлАРР.cоm tra*ng web cập nhật nhanh nhất
Thấy anh rời đi, Khương Tuyết Nhu đứng dậy, leo lên bãi đá ngầm trên bờ biển.
Cô cố ý cọ mạnh vết thương của mình trên đá, ngay khi nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn đi đến, cô giả vờ trượt chân, ngã từ bãi đá ngầm xuống biển. “Tuyết Nhu..” Hoắc Anh Tuấn thấy vậy vô cùng hoảng sợ, không màng tất cả vội vàng nhảy xuống biển, bơi đến đó, nhanh chóng vớt cô lên mặt biển: “Em không sao chứ?” “Tôi không sao cả.." Khương Tuyết Nhu cau mày, khẽ xuýt xoa một tiếng.
Hoắc Anh Tuấn vội vàng bế cô lên bờ, kiểm tra vết thương trên người cô, cuối cùng phát hiện ra phía sau đùi cô bị trầy xước, có chỗ còn bị đá nhọn cửa vào, tạo thành vết thương rất sâu. “Anh đưa em về băng bó
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT