*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đúng vậy, Hạ Thu”Nhạc Trạch Đàm cũng hét lên: “Ngày hôm qua sau khi em xảy ra chuyện, Cậu cả Hoắc nửa bước cũng không rời chỗ này, nếu như mà em có mệnh hệ gì, thì để lại anh ấy như thế làm sao được” 

Hoắc Anh Tuấn nghe vậy, chân mày cau lại, nhưng thấy trong hai mắt Nhạc Hạ Thu toát ra khí lực, có mấy lời vẫn là không có nói ra được. 

"Thật?” Hai mắt Nhạc Hạ Thu đỏ mong đợi nhìn anh: “Anh Tuấn, anh không ngại em sao, em bẩn như vậy, em thiếu chút nữa thì bị... " 

“Em không có”Hoắc Anh Tuấn cắt đứt lời cô: “Không nên suy nghĩ bậy bạ, chúng ta lúc ấy chạy tới ngăn cản kịp.” 

"Tại sao em luôn đụng phải loại chuyện này"Sắc mặt Nhạc Hạ Thu lộ vẻ sầu thảm tuyệt vọng: “Em căn bản cũng không biết người kia, thật là đáng sợ, anh ta đem quần áo em xé... A a.” 

Cô ta bỗng nhiên ôm lấy đầu thống khổ. 

“Đừng suy nghĩ nữa"Hoắc Anh Tuấn bắt lấy tay cô ta, Nhạc Hạ Thu nhào vào trong ngực anh, run rẩy khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào ngực anh thật chặt: “Anh Tuấn, tại sao phải cứu em a, em thật muốn chết, em quá mệt mỏi, chuyện ngày hôm qua lại để cho em nghĩ tới chuyện phát sinh ở nước Miên, nhưng xin anh hãy giúp em, đừng rời khỏi em có được hay không? 

". Được, anh ở chỗ này” Hoắc Anh Tuấn bất đắc dĩ dụ dỗ cô ta. 

Nhạc Hạ Thu ở trong ngực anh ta dần dần an tĩnh, cho đến khi cô bình tĩnh một chút, sau đó Nhạc Trạch Đàm lập tức hỏi: “Hạ Thu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, người kia tại sao muốn bắt em” 

“Em cũng không biết, em chẳng qua là tâm tình không tốt muốn đi dạo đường phố một chút, kết quả ở bãi đậu xe liền bị anh ta đánh bất tỉnh kéo lên xe, chờ sau khi tỉnh lại liền ở trong sơn động, người kia... Anh ta nói... Anh ta nói phải đem em biến thành tàn hoa bại, còn phải chụp hình lại để cho người bên ngoài nhìn, để cho tất cả mọi người đều nhìn một chút... Cái dáng vẻ kia của em.” 

Nhạc Hạ Thu nghẹn ngào mở miệng: “Người kia là muốn hủy diệt em, nhưng căn bản em không biết anh ta” 

"Thật quá đáng”Nhạc Trạch Đàm tức giận lửa giận bốc ba mét: “Cậu cả Hoắc, tôi ngày hôm qua nghe Cầu Tống nói tên bắt cóc là người của Khương Tuyết Nhu, anh nhất định phải cho Hạ Thu một câu trả lời” 

“Ừ... Là Khương Tuyết Nhu sắp xếp?" 

Nhạc Hạ Thu mặt đầy mờ mịt cùng sợ hãi: “Tại sao cô ta phải như vậy, anh đã bị cô ta đoạt đi a, cô ta còn có cái gì không cam lòng, em biết, có phải là cô ta hận em trước kia nói cô ta có bệnh tâm thần hay không, hay là hận em đoạt đi anh, hoặc là là hận Trạch Đàm năm đỏ thiếu chút nữa làm bẩn bạn cô ta, nhưng mà cô ta có thể trực tiếp tới tìm em a, tại sao phải dùng thủ đoạn hạ cấp như vậy”. 

Hoắc Anh Tuấn nghe xong một gương mặt tuấn tú lạnh lùng như băng vậy. 

Nhạc Trạch Đàm trộm nhìn lén anh một cái sau, cố làm tức giận la hét nói: “Em gái, em vẫn chưa rõ sao, cô ta không chỉ là muốn trả thù em, là muốn triệt triệt để để hủy diệt em, để cho sau này em đi tới bất kỳ đâu cũng bị người chỉ chỏ, phỉ nhổ, sau này sẽ không có bất kỳ người đàn ông nào dám lấy em, thậm chí để cho em ngay cả nghị lực sống tiếp cũng mất đi.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play