*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Buổi sáng đi đón Hiểu Khê, mang con bé đi chơi một ngày”Khương Tuyết Nhu sắp xếp nhiệm vụ.
“Chỉ như vậy?”Lương Vũ có chút ngây ngô.
“Tạm thời là vậy, khi ở bên ngoài với Hiểu Khê, đừng để cho người khác nhận ra dáng vẻ của cậu”
“Được.”
Buổi sáng sáu giờ rưỡi.
Trên đường Khương Tuyết Nhu lái xe đi đến Thanh Long, bấm điện thoại gọi cho Hoắc Anh Tuấn.
“Rốt cuộc cũng chịu liên lạc với tôi” Hoắc Anh Tuấn thấp giọng lạnh cười một tiếng, giọng nói truyền tới: “Tôi còn tưởng rằng, cô không tính muốn cứu cải người hầu nhỏ đó của cô”
“Tôi muốn gặp mặt Lục Thiên Bảo, bốn mươi phút sau tôi đến Thanh Long”Khương Tuyết Nhu mở miệng.
“Cô đang nằm mơ sao, dựa vào cái gì mà cô ra yêu cầu với tôi”Hoắc Anh Tuấn dữ tợn nói: “Khương Tuyết Nhu, tôi là xem thường cô, cô lại chạy đến nhà họ Tống đi khích bác ly gián, cô đem Dung Đức rơi vào cái hố rất thảm a, tôi đến bây giờ cũng không liên lạc được với cậu ấy, cậu ấy bị nhà họ Tống giam”.
“Không nghĩ tới hiệu suất làm việc của ông cụ Tống thật mau”kéo môi, đây cũng là tin tức tốt duy nhất nghe được trong hai ngày qua.
“Quả nhiên là cô"Hoắc Anh Tuấn lạnh giọng nói: "Cô đầu tiên là tìm người bắt cóc Hạ Thu, sau lại tìm nhà họ Tống đối phó Dung Đức, tôi cho tới bây giờ chưa thấy qua nữ nhân ác độc bỉ ổi giống như cô vậy”.
Khương Tuyết Nhu thấp giọng cười nhẹ, anh dĩ nhiên không nhìn thấy, bởi vì mắt anh bị mù.
“Cô cười cái gì”Hoắc Anh Tuấn bị cô cười thấy phiền.
“Anh tới đi, em muốn gặp anh"Giọng cô đè thật thấp, giống như mê sảng giữa tình nhân.
Hoắc Anh Tuấn hoảng loạn tâm thần, hai người thời điểm trước kia lui tới, cô đều là dùng loại giọng nói này mà nói chuyện với anh Môi mỏng anh khẽ nhúc nhích, đang lúc chuẩn bị mở miệng, bên trên hộ công bỗng nhiên vội vã tới nói: “Cậu cả Hoắc, Cô Nhạc tỉnh” Anh lập tức “Ba “ cúp điện thoại, đi vào bên trong giường bệnh. Trong xe, Khương Tuyết Nhu nhìn kết thúc đỏ bừng, khóe miệng nhẹ khẽ kéo. Thật đúng là rất khẩn trương đi tìm Nhạc Hạ Thu, trắng đêm thủ ở nơi đó không nói, Nhạc Hạ Thu tỉnh, anh liền nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện, trong mắt, trong lòng cũng chỉ có người phụ nữ kia. Trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi một trận. Trước định để cho Hoắc Anh Tuấn lần nữa yêu mình, sau đó để cho Nhạc Hạ Thu nếm thử một chút mùi vị người quan tâm nhất bị cướp đi, sau đó mới đem Hoắc Anh Tuấn quăng, cũng để cho Hoắc Anh Tuấn cảm thụ một chút cảm giác đau. Nguyên tưởng rằng, cô sớm thành công, bây giờ phát hiện những gì cô cố gắng làm trước giờ thật buồn cười. Người đàn ông kia luôn miệng nói yêu cô thì như thế nào, vĩnh viễn cũng không địch lại Nhạc Hạ Thu, có lẽ nếu như Nhạc Hạ Thu có thể thỏa mãn nhu cầu thân thể của anh, hai người khẳng định không có để chỉ mình nhúng tay vào. Cô đột nhiên cảm thấy những gì cô cố gắng làm trước giờ thật nhàm chán. Rõ ràng nghĩ muốn trả thù bọn họ, nhưng đem mình làm cho không vui như vậy. Trong phòng bệnh. Nhạc Hạ Thu yếu ớt mở mắt ra: “Tôi còn sống, tại sao... Tôi không có chết” “Hạ Thu, đừng nói lời ngu ngốc như vậy”Hoắc Anh Tuấn thấp giọng trấn an.". Hoắc Anh Tuấn hoảng loạn tâm thần, hai người thời điểm trước kia lui tới, cô đều là dùng loại giọng nói này mà nói chuyện với anh Môi mỏng anh khẽ nhúc nhích, đang lúc chuẩn bị mở miệng, bên trên hộ công bỗng nhiên vội vã tới nói: “Cậu cả Hoắc, Cô Nhạc tỉnh” Anh lập tức “Ba “ cúp điện thoại, đi vào bên trong giường bệnh. Trong xe, Khương Tuyết Nhu nhìn kết thúc đỏ bừng, khóe miệng nhẹ khẽ kéo. Thật đúng là rất khẩn trương đi tìm Nhạc Hạ Thu, trắng đêm thủ ở nơi đó không nói, Nhạc Hạ Thu tỉnh, anh liền nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện, trong mắt, trong lòng cũng chỉ có người phụ nữ kia. Trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi một trận. Trước định để cho Hoắc Anh Tuấn lần nữa yêu mình, sau đó để cho Nhạc Hạ Thu nếm thử một chút mùi vị người quan tâm nhất bị cướp đi, sau đó mới đem Hoắc Anh Tuấn quăng, cũng để cho Hoắc Anh Tuấn cảm thụ một chút cảm giác đau. Nguyên tưởng rằng, cô sớm thành công, bây giờ phát hiện những gì cô cố gắng làm trước giờ thật buồn cười. Người đàn ông kia luôn miệng nói yêu cô thì như thế nào, vĩnh viễn cũng không địch lại Nhạc Hạ Thu, có lẽ nếu như Nhạc Hạ Thu có thể thỏa mãn nhu cầu thân thể của anh, hai người khẳng định không có để chỉ mình nhúng tay vào. Cô đột nhiên cảm thấy những gì cô cố gắng làm trước giờ thật nhàm chán. Rõ ràng nghĩ muốn trả thù bọn họ, nhưng đem mình làm cho không vui như vậy. Trong phòng bệnh. Nhạc Hạ Thu yếu ớt mở mắt ra: “Tôi còn sống, tại sao... Tôi không có chết” “Hạ Thu, đừng nói lời ngu ngốc như vậy”Hoắc Anh Tuấn thấp giọng trấn an.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT