Hai chữ này khiến cho Tổng Dung Đức đột nhiên sững
Chung Nghệ Vi sốt sắng nói: “Không sai, con chỉ là người đóng góp một con t*ng trùng, nhưng đứa trẻ cũng đã lớn được khoảng một cm. Con chắc hẳn muốn con bé phá thai, nhưng con có bao giờ nghĩ việc phá thai này gây hại đối với cơ thể của một người phụ nữ đến nhường nào không.” “Con nói thật là ung dung, bởi vì người đau không phải là con. Sau khi phá thai, cả người sẽ bị tổn thương, thậm chí một số cô gái có thể mắc các bệnh hoặc sẽ khó thụ thai sau khi phá thai” “Và con có bao giờ nghĩ đến việc nếu như bạn trai hoặc chồng tương lai của con bé biết được con bé vì người đàn ông khác mà phá thai thì đối phương sẽ coi thường con bé như nào. Con hãy đặt mình vào vị trí của con bé mà nghĩ thử xem, khi con biết được vợ tương lai của mình có con với người đàn ông khác, con có chấp nhận được không?”
Tống Dung Đức nghe xong lập tức trầm lặng.
Tính tình của anh ta cũng không xấu, dưới sự khuyên bảo tỉ mỉ của Chung Nghệ Vi đã khiến cho lòng anh ta dâng lên một chút mơ hồ và áy náy.
Lúc trước, anh ta nghĩ nếu như Nhạc Hạ Thu kết hôn với Lão Hoắc thì anh ta sẽ tùy ý tìm một người phụ nữ để kết hôn cùng, đối phó với bố mẹ của anh ta.
Sau đó, Nhạc Hạ Thu với Lão Hoắc chia tay, trong lòng anh ta đã thề rằng sẽ khiến cho người phụ nữ này được hạnh phúc.
Nhưng một người phụ nữ khác lại đang mang thai đứa con của anh ta.
Anh ta phải làm gì bây giờ.
Ông cụ Tống bình tĩnh nói: “Dung Đức, ngay từ nhỏ ông đã dạy cho các cháu, là một người đàn ông cần phải có trách nhiệm. Nếu như ngay cả thứ cơ bản như tinh thần trách nhiệm mà cháu cũng không có thì làm sao có được sự tin tưởng và tôn trọng của người khác trên thương trường và sự nghiệp. Về chuyện tình cảm, cháu không hề nghe lời khuyên của gia đình mình, nhưng nhà họ Tổng sẽ không chấp nhận con cháu của mình không có tinh thần trách nhiệm.”
Tống Dung Đức hốt hoảng.
Mặc dù ông cụ Tống đã nhiều lần nói rằng nếu như anh ta ở bên Nhạc Hạ Thu thì sẽ đoạn tuyệt quan hệ với anh ta.
Nhưng lúc đó ông cụ đang nổi giận, không giống như bây giờ bình tĩnh, kiên quyết.
Hơn nữa, anh ta cũng hiểu rõ ông cụ Tổng vẫn luôn ghét nhất loại đàn ông vô trách nhiệm và đùa giỡn với tình cám. “Con của mình và Nhạc Hạ Thu, cháu hãy chọn một người đi. Nếu như cháu chọn Nhạc Hạ Thu, vậy từ nay về sau đừng có đặt chân đến nhà họ Tống, chúng ta với cháu không còn quan hệ gì nữa. Ngày Tết cũng không cần sang, cũng không cần gửi tin nhắn, đồng thời nhà họ Tổng cũng sẽ công khai chuyện đuổi cháu ra khỏi gia phả nhà họ Tống.”
Cuối cùng, Tống Vương Quý nói: “Dù sao thì bố và mẹ của con cũng còn hai đứa con nữa là Như Nguyệt và Dung Thần. Bố cũng khuyên con, sau này đừng làm việc ở bên ngoài với danh tiếng của nhà họ Tống nữa.
Chung Nghệ Vi: “Con tự mình chọn đi.”
Tiếp theo đó, không ai trong nhà họ Tổng lên tiếng.
Tống Dung Đức đứng đó một lúc, không ai để ý đến anh ta, anh ta đành phải tự mình rời đi. Khi đi ra khỏi cửa, hai chân của anh ta run rẩy.
Anh ta quay đầu lại nhìn cửa lớn của nhà họ Tống. Cho tới bây giờ, anh ta chưa từng nghĩ có một ngày sẽ đi đến bước đường này.
Anh ta nhịn không được mà đi đến bệnh viện tìm Quý Tử Uyên xả cơn giận: “Tại sao chuyện của Lâm Minh Kiều cậu không nói cho tôi biết trước mà lại nói cho người trong nhà tôi. Cậu có biết bây giờ tôi thảm như nào không, cậu có phải là anh em của tôi không. Nhạc Hạ Thu cùng lớn lên với chúng ta, cậu không muốn nhìn thấy cô ấy hạnh phúc sao?”
Quý Tử Uyên vừa cúi đầu lật xem hồ sơ bệnh án vừa nói: “Dung Đức, cậu là bạn của tôi, tôi sẽ không làm hại cậu. Lâm Minh Kiều phù hợp với cậu hơn. “E là cậu... điên mất thôi.
Tống Dung Đức tức giận nói: “Phù hợp như vậy sao cậu không tự mình ở bên cô ta đi. Có phải Lão Hoặc đã nói xấu gì về Nhạc Hạ Thu rồi không?” “Cô ấy đang mang thai đứa con của cậu.”
Quý Tử Uyên đóng hồ sơ bệnh án lại, ánh mắt sau tròng kính lộ ra vẻ bình tĩnh: "Dung Đức à, đầu óc đàn ông không phải chỉ dùng để yêu đương. Cậu nghĩ Nhạc Hạ Thu tốt hết mọi mặt, vậy nếu cô ta tốt thì bây giờ Lão Hoắc đang khó khăn, sao lại không muốn trả lại số tiền đó. "Cô ấy... cô ấy không phải là không muốn trả lại mà số tiền đó cô ấy đã cho vào quỹ nghiêm phong rồi, không thể rút ra được.
Tổng Dung Đức khẽ nói: "Hơn nữa, trong lòng cô ấy cũng rất hận Lão Hoắc. Dựa vào cái gì mà làm hao phí đi mười mấy năm của cô ấy mà còn muốn cô ấy trả lại tiền cho Lão Hoắc chứ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT