Khi Tống Dung Đức được gọi về biệt thự của nhà họ Tống. “Ông nội, ông có việc gì tìm cháu gấp vậy. Mau nói đi, công ty cháu còn rất nhiều việc. Tổng Dung Đức nói dối, lát nữa anh ta còn muốn đến nhà họ Hoắc tìm Hoắc Anh Tuấn.
Mẹ kiếp, lại thật sự gửi thư luật sư cho Nhạc Hạ Thu, tên Hoắc Anh Tuấn kia thiếu tiền đến điên rồi. “Cháu đã không đến công ty ba ngày rồi. Suốt ngày vây quanh Nhạc Hạ Thu mà cháu còn dám nói với ông chuyện của công ty. Ông cụ Tổng nhìn gương mặt tuấn tú kia, hận không thể tát chết anh ta.
Sao ông ấy lại có đứa cháu đích tôn kém cỏi như thế chứ. "Mọi người làm sao biết được, Lâm Minh Kiều đã ba hoa gì sao?” Tổng Dung Đức đột nhiên nổi nóng. “Im miệng, Minh Kiều không hề nói cháu cầu nào
Tống Vương Quý nhịn không được đập bàn, hít sâu một hơi nói: "Hôm qua Lâm Minh Kiều đến bệnh viện kiểm tra thai sản, người quen của bố đã tình cờ nhìn thấy, mới biết con bé đã mang thai được hơn 1 tháng rồi. Đứa trẻ là con của con, con nhất định phải lập tức chuẩn bị thủ tục kết hôn với con bé” "Không thể nào.
Khuôn mặt tuấn tú của Tổng Dung Đức đột nhiên tức giận dữ tợn: “Người phụ nữ Lâm Minh Kiều kia cố ý. Trước đây con đã bảo cô ta uống thuốc tránh thai, cô ta nói với con đã uống rồi. Hóa ra cô ta lại lừa con. Con hiểu rồi, cô ta liên tục tỏ vẻ không muốn gả vào nhà họ Tống là để con mất cảnh giác. Cô ta rất biết suy tính, chuyện có thai chắc chắn cũng là cô ta cố ý để người quen của nhà họ Tống chúng ta phát hiện ra.
Chung Nghệ Vi nghe không nổi nữa, tát cho anh ta một cái. “Mẹ, mẹ đánh con ư?”
Tống Dung Đức không tin nổi. Từ nhỏ đến lớn, Chung Nghệ Vi cưng chiều anh ta nhất, không hề đánh anh ta: “Mẹ vì con rắn độc Lâm Minh Kiều đó, vì cô ta mà đánh đứa con trai cưng này sao?”
Chung Nghệ Vi run rẩy cả người: “Đầu óc con có vấn đề sao. Cùng lắm là đánh cho ngu người thôi, mà có ngu cũng không ngu hơn bây giờ.
Ông cụ Tổng tức giận nói: “Người quen nhìn thấy Lâm Minh Kiều đi khám thai sản chính là anh em tốt của cháu, Quý Tử Uyên. Hôm qua anh ta tình cờ đến Bệnh viện Đông Khoa để hướng dẫn phẫu thuật lâm sàng, vậy thì cháu nói cho ông biết Minh Kiều cố ý để chúng ta phát hiện bằng cách nào đây?” “Hơn nữa hôm nay Lâm Minh Kiều hẹn đi phá thai, là mẹ cháu với chị cháu nhận được tin tức vội vã chạy đến can thiệp. Lâm Minh Kiều rất muốn phá thai, là chị cháu lấy nhà họ Lâm ra để uy hiếp con bé đấy. Dung Đức, cháu có thành kiến với Minh Kiều nên cháu luôn cho rằng con bé dùng trăm phương ngàn kế. Cháu nên buông bỏ thành kiến của mình, con bé thực sự là một cô gái tốt.” Tổng Dung Đức bĩu môi. Được thôi, anh ta nghĩ Lâm Minh Kiều thật là biết tính toán: “Tử Uyên sao lại nói chuyện này với mọi người được, cậu ấy nên nói với con mới phải. “Nói với con để con đưa Minh Kiều đi phá thai sao?”
Tống Vương Quý cười khẩy: “Thằng bé làm như vậy rõ ràng là hy vọng chúng ta ngăn cản Lâm Minh Kiều phá thai. Con nghĩ xem, trước đây anh em của con đều ủng hộ con với Nhạc Hạ Thu bên nhau mà, sao bây giờ lại ủng hộ Lâm Minh Kiều. Đó là do thằng bé cũng đã nhìn ra Nhạc Hạ Thu không phải là người đơn giản, đầu óc con vẫn chưa thông suốt sao?” “Con không muốn nghe mọi người nói xấu Nhạc Hạ Thu. Tóm lại con không muốn kết hôn với Lâm Minh Kiều. Lúc trước đồng ý đính hôn đều là do mọi người uy hiếp con."
Tổng Dung Đức chán nản nói: “Hơn nữa cô ta còn cố ý lừa con là đã uống thuốc tránh thai, cô ta đúng là mưu mô. “Cháu sai rồi, con bé chắc chắn đã uống thuốc tránh thai."
Ông cụ Tổng đột nhiên thở dài: “Chị cháu đã bảo người ở tiệm thuốc đổi thuốc đi. Dung Đức, là đàn ông, ít nhất cũng phải có trách nhiệm chứ. Là con bé cố ý quyến rũ con lên giường sao. Đều không phải, con bé là bị Nhạc Trạch Đàm hại. Bây giờ con bé đã mang thai, cháu có thật sự nghiêm túc nghĩ đó là con của cháu hay không, cháu sắp làm bố rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT