**********

"Quá... ác độc" Bàn tay đang đặt trên đầu gối của anh khẽ run.

"Đúng vậy, khá là ác độc" Giáo sư Long gật đầu rồi nhìn anh với vẻ phức tạp: "Nếu như cậu có đối tượng nghi ngờ thì tránh xa người đó ra. Đương nhiên tôi thật sự hy vọng rằng cậu không bị người khác thôi miên, cũng có thể tất cả chỉ là ảo giác của cậu".

"Cảm ơn ông" Hoắc Anh Tuấn đứng dậy, kh người chào.

Kể từ lúc ra khỏi chỗ của giáo sư Long, anh không lái xe mà chỉ im lặng đi trong khuôn viên trường với đôi chân dài đang run rẩy.

Thậm chí cả đầu óc của anh cũng trống rỗng. Anh cũng hy vọng rằng tất cả chỉ là suy nghĩ chủ quan của mình.

Nhạc Hạ Thu mạo hiểm biến anh thành kẻ ngốc bằng cách thôi miên. anh sao?

Không thể nào, không lý nào Nhạc Hạ Thu lại trở nên ác độc như vậy.

Tuy nhiên, nếu tất cả là sự thật thì đột nhiên anh thấy rợn cả tóc gáy khi nhớ đến dáng vẻ dịu dàng, hiền lành và tốt bụng của Nhạc Hạ Thu trong ba năm nay.

Không được, anh nhất định phải làm rõ sự thật của chuyện này. Cho dù không thể nào nhớ lại, anh cũng phải làm cho ra lẽ chuyện ký ức của anh đột nhiên xảy ra vấn đề.

Anh lập tức mua vé máy bay bay đến Thanh Đồng. Chuyện này anh không nói cho ai biết cả vì ngay cả Nhạc Hạ Thu mà anh tin tưởng mười mấy năm cũng khiến anh vô cùng nghi ngờ, chứ nói gì đến người khác?

Vào lúc máy bay đáp xuống sân bay Thanh Đồng, Hoắc Nhã Lam gọi điện cho anh: "Hôm nay khi nào thì anh đến công ty?"

"Bây giờ tôi đang ở Thanh Đồng"

"Cái gì?" Hoắc Nhã Lam nổi trận lôi đình: "Không phải hôm qua tôi đã nói với anh là hôm nay đến thăm chủ tịch của tập đoàn Gia Sâm sao? Bây giờ tất cả người của Kinh Đô đều đang muốn hợp tác với tập đoàn Gia Sâm, còn anh thì hay rồi, không nói tiếng nào đã chạy đến Thanh Đồng. Anh muốn làm cái gì vậy hả?"

"Tôi có chuyện quan trọng." Hoắc Anh Tuấn nói thật nhỏ.

"Có thể quan trọng đến mức nào, chẳng lẽ còn quan trọng hơn cả tập đoàn của nhà họ Hoắc sao?" Hoắc Nhã Lam vô cùng tức tối.

"Ừ, vô cùng quan trọng" Hoắc Anh Tuấn lại lặp lại.

Hoắc Nhã Lam đột nhiên không biết phải nói với anh như thế nào nữa: "Tôi không quan tâm, anh làm xong thì nhanh chóng trở về cho tôi.

Anh quên lúc trước nhờ tôi chống đỡ nhà họ Hoắc, ngày nào tôi cũng bận rộn giống như con quay vậy. Anh muốn tôi mệt chết à?"

Hoắc Anh Tuấn kết thúc cuộc gọi. Sau khi ra khỏi sân bay thì đi thẳng đến văn phòng luật sư Lâm Chính.

Lễ tân tưởng anh đến để tư vấn án kiện nên sau khi nghe anh nói. muốn gặp Hạ Văn Trì thì trực tiếp đưa anh đến văn phòng của Hạ Văn Trì.

"Buổi tối cùng nhau đi chơi bowling đi." Hạ Văn Trì đang ngồi trên ghế sô pha bằng da đung đưa chân thì nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đột nhiên bước vào cửa. Anh ta giật mình đến nỗi bật dậy, vội vàng cúp điện thoại.

"Mẹ nó, Lão Hoắc, cậu... sao cậu lại đến đây?" Hạ Văn Trì nhìn anh một lượt.

Hoắc Anh Tuấn ở trước mặt đang mặc một chiếc quần jean màu xanh dương, áo thun màu đen, trên khuôn mặt đầy vết thương với mái tóc lõa xõa lười biếng, giống như một thanh niên buồn đời.

Anh ta kinh ngạc đến mức quai hàm sắp đập xuống đất: "Cậu... cậu thay đổi nhiều quá vậy". "Lúc trước khi sống ở biệt thư Thanh Đồng hình như cậu có tìm cho tôi một bảo mẫu họ Lâm. Cậu có thể liên lạc với người đó không? Tôi có chuyện muốn hỏi người đó" Hoắc Anh Tuần trực tiếp hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play