“Nhưng mà... tôi sẽ không bị ai tới tìm gây phiền phức chứ?” Cậu Kha thấp thỏm không yên.

Khương Tuyết Nhu cạn lời: “Anh cũng dám đánh anh ấy, còn sợ bị người ta tới tìm gây phiền phức, anh sẽ không nói là Nhạc Trạch Đàm xúi giục sao?”

“Đúng đúng đúng, cô thông minh” Cậu Kha cẩn thận tỉ mỉ hỏi: “Vậy tôi có thể đi được chưa?”

“Cút đi, đúng rồi, nếu như anh dám lừa gạt tôi, cẩn thận tôi tới tìm anh đấy” Khương Tuyết Nhu dùng gậy thép gõ gõ trên mặt đất.

“Không dám không dám” Cơ thể cậu Kha rùng mình, nhanh chóng dẫn theo đám người vội vàng chạy mất.

Khương Tuyết Nhu lúc này mới đi tới bên cạnh Hoắc Anh Tuấn, người đàn ông ngã trong vũng bùn này, chiếc áo phông màu trắng của anh dính đầy bùn đất rồi, gương mặt tuấn tú đã bị bầm tím, lúc này, anh nhắm chặt hai mắt, cả người ngập tràn chán chường.

Nếu như không phải là gương mặt kia còn khảm ngũ quan quen thuộc, Khương Tuyết Nhu gần như thắc mắc anh ta có phải là Hoắc Anh Tuấn không.

Hoắc Anh Tuấn mà cô biết đó, cả người hào hoa, khí chất tạo nhà cao quý, thậm chí ngay cả mái tóc ngắn đen tuyền cũng tỉ mỉ kỹ lưỡng, và sẽ không bao giờ có bất kỳ nếp nhăn nào trên bộ vest của anh.

Là điều gì đã khiến anh trở thành như thế này?

Lẽ nào là vì nhà họ Hoắc sa sút rồi?

Hoắc Anh Tuấn không phải là người dễ dàng từ bỏ và thỏa hiệp như vậy “Hoắc Anh Tuấn, anh dậy đi” Khương Tuyết Nhu cúi đầu đẩy đẩy anh.

Hoắc Anh Tuấn mơ mơ màng màng đau đớn mở hai mắt ra, anh nhìn không quá rõ ràng người phụ nữ trước mặt, nhưng hương thơm nhàn nhạt trên người của người phụ nữ rất quen thuộc, thậm chí ngay cả giọng nói cũng rất giống với cô.

“Tuyết Nhu... tại sao em lại tới đây?” Hoắc Anh Tuấn mỉm cười yếu ớt với cô, anh cho rằng bản thân đang nằm mơ, chỉ có trong mơ, cô mới đồng ý ở bên cạnh anh. . truyện ngôn tình

cổ họng Khương Tuyết Nhu động đây, có chút không thoải mái. Cuối cùng, cô cúi người đỡ anh đứng dậy.

Anh loạng choạng không vững, hất tay của cô ra, nấc lên mùi rượu: “Đừng...đừng động vào anh, anh bẩn, đừng làm bẩn... quần áo của em”

“Hoắc Anh Tuấn, tôi đưa anh về trước đã” Khương Tuyết Nhu không thể không tiến lên trước nắm chặt tay của anh.

Cô mới phát hiện, ở trên tay của anh cũng chảy máu rồi.

Tâm trạng của cô trong phút chốc phức tạp.

“Anh... anh không cần em tiễn, anh tự đi được” Hoắc Anh Tuấn hất tay của cô ra, xoay người, bước đi xiêu vẹo, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Tuyết Nhu nhìn một lúc, thật sự không nhìn được nữa, trực tiếp cưỡng ép dùng lực túm lấy anh, đưa lên ghế sau ở xe của mình.

Cô khởi động xe, thỉnh thoảng thông qua gương chiếu hậu nhìn ở sau một chút, người đàn

ông nghiêng đầu nằm trên ghế sô pha, sau khi lên xe, lập tức ngủ mất đi ý thức.

Sau khi lái xe hơn mười phút, cô nhìn thấy một hiệu thuốc, xuống xe đi mua thuốc khử trùng và thuốc nước, sau đó lái xe chở anh quay về căn biệt thự trước đây từng đi một lần.

Cô nhấc ngón tay của anh lên để mở khóa vân tay đi vào bên trong, sau đó vứt anh lên sô pha.

Vốn dĩ cô muốn xoay người rời đi, sau đó lúc nhìn xuống thuốc nước ở trong tay, còn tốt bụng lấy một chậu nước, giúp anh cởi quần áo bẩn ra.

Khi chuyển tới quần, vốn dĩ cô không định giúp anh thay, nhưng nghĩ tới ở bên trong anh cũng ướt rồi, dứt khoát cởi hết ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play