“Cô... cô muốn làm gì?” Cậu Kha sợ tới mức bắp chân run bần bật, hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu ngạo ban nãy: “Cô cả Khương, cô tha cho tôi đi, tôi bị mù, lúc đó tôi không biết lai lịch cô lớn như vậy, hơn nữa khi đó Hoắc Anh Tuấn đãnh gãy chân của tôi, tôi nằm trên giường mấy tháng mới khỏe” “Ban nãy anh không phải là anh nói anh vô cùng kiêu ngạo sao” Khương Tuyết Nhu cầm ống thép chọc chọc gương mặt của anh ta, cười tới vô tội: “Anh còn nói vóc dáng này của tôi tới bây giờ anh cũng chưa quên, nếu đã như vậy, có cần tôi múa lại một đoạn cho anh không?” “Đừng, con mẹ nó tôi sớm đã quên sạch rồi” Cậu Kha khóc không ra nước mắt: “Chị đại, ông nội, cô đại nhân rộng lượng bỏ qua cho tiểu nhân, đừng tính toán với tôi nữa.” “Vậy không được đầu, chuyện của ba năm trước anh còn nhớ tới bây giờ, có thể thấy anh lòng dạ nhỏ nhen, ai biết được anh sẽ tiếp tục trả thù tôi hay không?" “Tôi tuyệt đối không dám trả thù, tôi không dám nữa" Cậu Kha đến thở mạnh cũng không dám thở, anh ta tuyệt đối không ngờ rằng người phụ nữ đã từng chỉ có thể tùy ý anh ta trêu chọc bắt nạt, ngày hôm nay lại liên tục đánh gục hơn mười người.
Con mẹ nó, tại sao anh ta lại chọc phải loại phụ nữ này chứ.
Không, cô ta vốn dĩ không phải là phụ nữ nữa, làm gì có người phụ nữ nào thay đổi giống như cô ta đâu. “Nhưng hôm nay tôi bị anh nhắc lại những chuyện quá khứ đáng xấu hổ trước đây, trong lòng tôi cảm giác này..chính là rất khó chịu” Khương Tuyết Nhu ngồi xổm trước mặt anh ta: “Anh nói nên xử lý như thế nào đây?” Cậu Kha.…….…
Anh ta nào có biết nên xử lý như thế nào đâu, anh ta nghĩ được chết liền. “Không thì như thế này đi, năm đó tôi bị anh sàm sỡ chiếm tiện nghi, hôm nay..tôi lột sạch anh ra, có được không. Khương Tuyết Nhu lộ ra biểu cảm: “Tôi đã rất tốt bụng rồi”. “. Được.” Cậu Kha khóc không ra nước mắt, dù sao so với bị đánh một trận cũng còn hơn: “Vậy cô cởi đi.” “Muốn để tôi lột đồ anh ở trên đường?” Khương Tuyết Nhu trợn trắng mắt: “Hừ, tôi cũng không phải là kiểu phụ nữ lưu manh, tự mình cởi đi.” “Được, tôi cởi, có thể được người đẹp nhất kinh đô nhìn tôi trần truồng là vinh hạnh của tôi.” Cậu Kha nhịn đau nói. “Người đẹp nhất kinh đô?” Khương Tuyết Nhu nhíu mày. “Đúng vậy” Cậu Kha dùng sức gật đầu: “Một đám nhà giàu gồm cả già trẻ ở kinh đô chúng tôi thường xuyên tụ họp lại tiệc tùng, mọi người đều cho rằng cô là người đẹp nhất của kinh đô “Một đám cặn bã vô công rỗi nghề.” Khương Tuyết Nhu trợn mắt nhìn anh ta, sau đó nhìn về phía Hoắc Anh Tuấn đang nằm trong vũng bùn, cau mày: “Anh ấy uống bao nhiêu rồi?” “Làm sao tôi biết được, dù sao cũng say không biết gì rồi. Cậu Kha ngập ngừng giải thích: “Nếu như không phải là biết anh ta say rượu rồi, tôi cũng không dám ra tay đâu, có ai không biết thân thủ của Hoắc Anh Tuấn chứ?” “Anh không biết?” Khương Tuyết Nhu hơi nhíu mày: “Vậy làm sao mà anh biết được tối nay anh ấy đã uống rượu, là vô tình gặp được hay là có người nói với anh?”
Cậu Kha hơi sững sờ, sau đó liếc nhìn cô tán thưởng: “Cô thật sự nhạy bén, là Nhạc Trạch Đàm nói với tôi” “Nhạc Trạch Đàm?” Khương Tuyết Nhu giật mình, tên Nhạc Trạch Đàm này đơn giản là cố ý muốn mượn tay của cậu chủ Thiếu đánh Hoắc Anh Tuấn mà
Nếu như người khác cũng thôi đi, mấy năm nay Hoắc Anh Tuấn mấy lần giúp Nhạc Trạch Đàm giải quyết thảm cảnh ngục tù, cũng không yêu cầu tên này mang ơn đội nghĩa, nhưng lấy oán báo ân cũng quá trơ tráo rồi. “Đúng vậy, Nhạc Trạch Đàm đột nhiên tìm tôi tới uống rượu, tên đó tôi cũng vô cùng coi thường, có điều em gái của anh ta chia nhiều của cải của Hoắc Anh Tuấn như vậy, cũng rất có tiền, tôi đã cho anh ta vị trí, anh ta nói tới nói lui, thì nói tới việc đụng phải Hoắc Anh Tuấn đang ở quán rượu mượn rượu giải sầu, tôi đây không có ý nghĩ xấu được sao"
Cậu Kha lúc này cũng hiểu ra vấn đề: “Tên đó có phải là cố tình đúng không?” “Đương nhiên là anh ta cố tình rồi, bởi vì anh ta cũng muốn đánh Hoắc Anh Tuấn mà, thế nhưng Hoắc Anh Tuấn và Tống Dung Đức là anh em, sợ truyền ra ngoài thù Tổng Dung Đức sẽ tới tìm anh ta tính sổ, liền mượn anh con dao này” Khương Tuyết Nhu đã hiểu ra rất nhanh: “Tôi cho anh một cơ hội không phải cởi quần áo “Cơ hội gì?” Hai mắt cậu Kha sáng lên, có ai muốn cởi quần áo đầu, sẽ bị người khác xem là bệnh thần kinh mắng chết mất. “Đem chuyện anh đánh Hoắc Anh Tuấn tối nay truyền ra ngoài, nói là Nhạc Trạch Đàm tới tìm anh.” Khương Tuyết Nhu ý vị sâu xa nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT