Không biết vì sao, nội tâm của An Uy cảm thấy kế tiếp sẽ có bát quái.

Hắn ta dựng lên lỗ tai, nghiêm túc nghe một chút.

Sau đó.

Hắn ta liền nghe được kia quả nhiên đầu dây bên kia toát ra nghi vấn.

"Cô là Thu Trà? Cái người lì lợm la liếm Giang Ly Hoán Thu Trà?"

Trà Trà ngây người một giây đồng hồ, rất nhanh phản bác lại, "......Cô nói bừa, rõ ràng là Giang Ly Hoán đối với tôi lì lợm la liếm !"

Ta một tiểu cô nương ngoan ngoãn như vậy, sao có thể đối với hắn lì lợm la liếm!

Nói bừa!

Tiểu cô nương đúng tình hợp lý muốn cúp máy.

Giây tiếp theo.

Cô nhìn thấy Giang Ly Hoán chậm rãi đi tới.

Vì thế, cô lập tức đứng dậy, hướng về phía điện thoại nói một tiếng, "Cô chờ, để tôi hỏi anh ấy!"

Tiểu cô nương hướng về phía tới Giang Ly Hoán chạy đi.

Vẻ mặt không vui.

Cô duỗi tay bắt lấy tay của Giang Ly Hoán, "Anh nói, là anh đối với em lì lợm la liếm, hay là em đối với anh lì lợm la liếm!"

Tức giận a!

Giang Ly Hoán ngây người một chút, sau đó gật gật đầu, thập phần phối hợp.

"Ừm, là anh đối với em lì lợm la liếm."

Giọng nói thanh lãnh, thông qua điện thoại, truyền tới bên kia.

Giáo hoa Tưởng Ly sửng sốt.

Ngay sau đó, điện thoại bị vội vàng cắt đứt.

Trong lúc mơ hồ, Trà Trà nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến âm thanh đổ ngã.

Tiểu cô nương cầm điện thoại, rất không vui nhìn Giang Ly Hoán, "Tại sao lại có con gái gọi điện thoại cho anh a?"

Giang Ly Hoán ánh mắt lóe lóe, rũ mắt nhìn tay đang bị nắm của mình.

Tâm trạng cực tốt cười cười, "Anh cũng không biết......Có khả năng, anh rất được hoan nghênh đi!"

Trà Trà, "......" Ngươi lặp lại lần nữa? Có tin hay không ta hiện tại gia bạo ngươi tại chỗ này a!

Giang Ly Hoán lại nói, "Em không vui?"

Trà Trà bĩu môi, "......Không có, em rất vui vẻ, em hiện tại siêu vui vẻ!" Vui vẻ đến không được.

Tiểu cô nương hừ hai tiếng, buông tay Giang Ly Hoán ra.

Tức giận xoay người muốn rời đi.

Ngón tay thon dài đúng lúc chế trụ eo cô.

Giọng nói ôn nhu ở bên tai vang lên, "Trà Trà, một cuộc điện thoại, em liền không vui, vậy em cảm thấy, khi anh nhìn thấy trong điện thoại của em, có một đống lời mời thêm bạn tốt, thì sẽ có nhiêu không vui?"

Trà Trà dừng lại một chút, "Chính là em không có cùng bọn họ nói chuyện."

Huống chi, điện thoại hỏng rồi, cô cũng không đăng nhập lại.

Còn nữa, hắn cũng chưa nói qua là hắn không vui, nếu hắn nói, vậy cô khẳng định sẽ không đồng ý những lời mời thêm bạn tốt xin đó.

Giang Ly Hoán nói rất nhỏ, gỡ xuống sự lạnh lùng của hắn, cơ hồ khắp nơi đều mang theo mê hoặc, "Bảo bối, anh cũng không biết người gọi điện thoại tới là ai......Cho nên, bảo bối, không thể bởi vì chuyện này mà cùng anh sinh khí, anh là vô tội."

Tiểu cô nương vốn dĩ còn thập phần bình tĩnh, nhưng sau khi nghe được hai từ bảo bối.

Gương mặt nhỏ đột nhiên đỏ lên.

Cô xoay người lại, oán hận trừng hắn một cái, "Không được kêu!"

Giang Ly Hoán, "Hả? Không được kêu cái gì?"

Tiểu cô nương mặt đỏ bừng, "Không được kêu chính là không được kêu, đâu ra nhiều vấn đề như vậy a!"

Giang Ly Hoán cũng không tính toán buông tha cho cô, hai tay đặt trên eo cô, đem người nhanh chóng ôm đến cầu thang, áp vào tường.

Giang Ly Hoán, "Không được kêu bảo bối sao?"

Trà Trà, "......Ừm."

Giang Ly Hoán, "Nhưng em chính là tiểu bảo bối của anh a! Đây là sự thật, không thể thay đổi."

Giọng nói trầm thấp, tràn đầy quyến luyến.

Tiểu cô nương rũ đầu, không dám nhìn vào mắt của hắn.

Cô cũng không biết tại sao, sự tình liền diễn biến thành bộ dáng này.

Đề tài trở nên càng ngày càng kỳ quái.

Cô suy nghĩ, vẫn là cảm thấy phải tìm về chỗ đứng cho mình, cô ngước mắt hung ba ba trừng hắn, "Em đáp ứng làm bảo bối của anh rồi sao? Anh có hỏi qua ý kiến của em chưa?"

Dựa vào cái gì đơn phương tuyên bố a!

Cô còn chưa có đồng ý đâu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play