Khi Trà Trà và Giang Ly Hoán hai người đến phòng học.

Phó Dương đã ngồi ở chỗ đó, thoạt nhìn tinh thần không được tốt lắm.

Trước đó An Uy, còn đang theo Phó Dương nhỏ giọng nói thầm cái gì đó, nhưng cô mới vừa đi qua, An Uy lập tức dừng lại.

Thật sâu nhìn cô một cái.

Ánh mắt kia, có thâm ý khác.

Trà Trà, "......Làm sao vậy?"

Cô hỏi một câu, lại nhìn nhìn Phó Dương.

Phó Dương vội vàng lắc đầu, "Không có gì."

Trà Trà, "......" Nhưng ta lại cảm thấy các ngươi có việc gạt ta.

Cô mới vừa ngồi xuống, Giang Ly Hoán bỗng nhiên lại đi tới, trong tay cầm quyển sách, giọng nói thanh lãnh bình tĩnh.

"Sách lại lấy nhầm rồi."

Trà Trà đem tầm mắt từ trên người Phó Dương thu hồi, yên lặng lấy sách của Giang Ly Hoán ra, sau đó cùng hắn đổi lại.

Mắt thấy Giang Ly Hoán trở lại vị trí của mình.

Tiểu cô nương lúc này mới bất mãn lẩm bẩm một câu.

"Như thế nào lại ngốc như vậy? Để mình giúp hắn học bù thì thôi đi, sách cũng có thể lấy nhầm? Ai."

Cô nói không tính là lớn, nhưng Phó Dương và An Uy đều nghe thấy.

Hai người tràn đầy khiếp sợ liếc nhau.

An Uy thật sự là không nhịn được, hỏi một câu, "Cậu, cậu giúp Giang, Giang Ly Hoán học bù?"

Trà Trà ngước mắt liếc hắn ta một cái, "Đúng vậy."

Tiểu cô nương suy nghĩ một chút, lại bổ sung nói.

"Bất quá, ta cảm thấy hắn quá ngốc."

An Uy, "............"

Phó Dương, "............"

An Uy hơi suy tư một chút, nhớ tới tiểu cô nương mới vừa chuyển tới trường của bọn họ, đối với chuyện trước kia không biết, cũng coi như bình thường.

Hơn nữa, trường học gần đây cũng không có thi cử gì đó.

Bất quá......Vẫn rất quái dị......

Đột nhiên, An Uy lại hỏi, "Xin hỏi tiểu khả ái thành tích trước kia của cậu như thế nào!"

Nghe vậy.

Tiểu cô nương cúi đầu, một bộ dáng nghiêm túc suy tư.

Sau đó, yên lặng ngẩng đầu, có chút ngượng ngùng vươn một ngón tay nhỏ lên.

Đôi mắt thủy nhuận nhuận, phiếm quang, vừa manh vừa mềm.

An Uy ngực chấn động, sau đó là ngây người, "Hạng, hạng nhất sao?"

Tiểu khả ái cậu lợi hại đến như vậy sao?

  Hung ba ba thì liền thôi đi, cư nhiên còn đứng hạng nhất?

Còn có cho người khác đường sống nữa hay không?

Ngay cả Phó Dương cũng cảm thán một câu.

Tiểu cô nương dưới ánh mắt hâm mộ cảm thán của bọn họ, lắc đầu, càng thêm ngượng ngùng.

"Hạng nhất đếm ngược......"

Giọng nói mềm mại, dừng ở bên tai hai người bọn họ.

An Uy nhất thời mộng bức.

Phó Dương cũng đi theo mộng bức.

Hai người thần sắc dại ra nhìn cô.

Cuối cùng, An Uy như là nghe được cái chuyện gì đó không thể tưởng tượng được, đột nhiên hô lên một tiếng.

"Cậu hạng nhất đếm ngược, cậu lại giúp Giang Ly Hoán học bù???"

Mẹ nó, Giang Ly Hoán còn bình tĩnh tiếp nhận?

Một tiếng hô to này, giống như sấm sét nơi đất bằng.

Vốn dĩ bạn học không nghe thế sự, trong nháy mắt, đồng thời hướng về phía tiểu cô nương nhìn qua.

Một đám người đều là vẻ mặt mộng bức.

Tiểu cô nương nhìn An Uy, lại nhìn bạn học trong lớp, có chút mờ mịt, còn có chút nghi hoặc.

"Tôi giúp cậu ấy học bù, có vấn đề gì sao?"

Đôi mắt thủy nhuận nhuận trong veo sạch sẽ, vô cùng ngoan.

Thật lâu sau.

An Uy và Phó Dương lắc đầu, không hé răng.

Bạn học khác trong lớp, cũng sôi nổi thức thời không dám hé răng, chỉ là, trong lòng giống như sóng to gió lớn.

"!!!" Mẹ nó, Giang Ly Hoán không biết xấu hổ!

Không nghĩ tới a không nghĩ tới, vạn lần không nghĩ tới, một thiếu niên thanh lãnh, cư nhiên có thể làm ra loại chuyện này?

Đây là chuyện người làm sao?

Thành phố A, ai không biết Giang Ly Hoán thi bao nhiêu lần, đều an ổn ngồi ở vị trí hạng nhất bây nhiêu lần! Trong lúc thi, chưa bao giờ trượt tay.

Hiện tại......

Hạng nhất nhiều năm lại để tiểu cô nương hạng nhất đếm ngược giúp hắn học bù?

Ha hả, lương tâm ở đâu?

Mặt mũi đâu?

Quá hiểm ác!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play