Trà Trà động tác cứng đờ.
Tựa hồ cũng ý thức được chuyện này.
Không thể để Giang Ly Hoán biết cô có không gian.
Cô nghiêng đầu, chỉ thấy Giang Ly Hoán đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào túi của cô, rõ ràng mang theo vài phần nghi hoặc.
Tiểu cô nương đôi mắt đen lúng liếng xoay chuyển, đặt đồ ăn vặt xuống.
Nhìn hắn.
"Giang Ly Hoán? Tôi làm ảo thuật cho cậu xem!"
Thất Thất, 【......】 ký chủ nhà nó thật đúng là một đứa bé lanh lợi.
Thiếu niên nhướng mày, trên mặt mang theo vài phần tò mò, "Được, cậu muốn làm ảo thuật gì?"
Trà Trà vỗ vỗ túi, khuôn mặt nhỏ tràn đầy đắc ý.
"Tôi biểu diễn làm điện thoại biến mất cho cậu xem."
Giang Ly Hoán rất tò mò, trên mặt nhiều vài phần ý cười.
"Vừa mới bắt đầu liền lợi hại như vậy sao?"
Trà Trà xua xua tay, "Không có khó, một chút cũng không khó!"
Cô vỗ vỗ túi.
Sau đó, hướng về phía Giang Ly Hoán cười thần bí.
"Mở to hai mắt nga!"
Giây tiếp theo, tay nhỏ của Trà Trà trực tiếp duỗi qua, nắm lấy ngón tay hắn, đưa vào trong túi của cô.
Giang Ly Hoán ánh mắt lóe lóe, rũ mắt, lông mi dài che khuất cảm xúc của hắn, thẳng đến khi bên tai truyền đến giọng nói mềm mại của tiểu cô nương.
"Thế nào? Có tìm được điện thoại hay không nga!"
Trong túi rỗng tuếch, điện thoại xác xác thật không có ở bên trong.
"Rất lợi hại." Hắn lại khen một câu, tuy rằng không biết tiểu cô nương là như thế nào lại làm được, nhưng xác thật rất lợi hại.
Trà Trà đem hắn tay từ trong túi kéo ra, sau đó lại chớp chớp mắt.
Tay nhỏ làm ra vẻ vỗ vỗ túi.
"Nga, điện thoại đã trở lại!"
Cô duỗi tay, lấy điện thoại từ trong túi rỗng tuếch đem ra tới, đắc ý ở trước mặt hắn quơ quơ.
Giang Ly Hoán gật gật đầu, đôi mắt vẫn luôn dừng ở trên gương mặt đầy đắc ý của tiểu cô nương.
Hắn là từ đâu nhặt được một tiểu bảo bối?
Vừa ngoan vừa mềm, lại vừa manh manh đáng yêu.
Còn biết làm ảo thuật.
Nghĩ như vậy, hắn lại khen vài câu.
"Trà Trà lợi hại như vậy, có thể hay không đoán được tôi chuẩn bị cái lễ vật gì cho cậu không?"
"Lễ vật?" Tiểu cô nương cầm di động lắc lư hơi sửng sốt, ngay sau đó đó là vui vẻ , "Cậu là chuẩn bị đồ ăn vặt cho tôi sao?"
Giang Ly Hoán dở khóc dở cười, "......Không phải."
Trà Trà, "Kẹo? Cậu mua một đống kẹo cho tôi?"
Giang Ly Hoán, "......Không phải."
Trà Trà, "Nga, không phải a, ta đây không đoán nữa."
Tiểu cô nương gục đầu xuống, bộ dáng héo héo.
Giang Ly Hoán bất đắc dĩ thở dài, trên mặt thanh lãnh rốt cuộc giữ không nổi nữa.
Tiểu cô nương nhà hắn sao lại có thể đáng yêu tới như vậy chứ?
Ngón tay thon dài, dừng ở trên cái đầu nhỏ của cô, nhẹ nhàng xoa xoa.
"Cậu mở điện thoại ra nhìn thử xem."
Trà Trà, "......"
Điện thoại a?
Cô mở điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó phát hiện............
Hình nền điện thoại là bộ dáng cô đang ngủ.
"......Cậu cậu cậu tối hôm qua chụp lén?" Cô sắc mặt đỏ lên, giọng nói cũng có chút xấu hổ và buồn bực.
"Ừ, tối hôm qua chụp."
Giang Ly Hoán nghiêm trang trả lời, trên mặt không hề hiện ra cảm xúc gì khác.
Trà Trà cầm điện thoại nhìn trong chốc lát, góc độ mà hắn chụp tựa hồ cũng không tồi, dù sao, mặc kệ là chụp như thế nào, ảnh này của cô đều siêu đáng yêu siêu xinh đẹp!
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng nói.
"Được rồi, xem ở cậu chụp cũng không tệ lắm, liền không cùng cậu so đo về việc chụp lén."
Giang Ly Hoán, "Ừm, Trà Trà thật hào phóng."
Tài xế, "............"
Mới sáng sớm, liền ăn một đống rồi lại một đống cẩu lương, mấu chốt là, cẩu lương nay là hai đứa nhỏ cùng nhau rải.
Bỗng nhiên cảm thấy trái tim nhỏ bé có chút đau.
Hắn ta cảm thấy, đã có thể cùng lão gia tử xin một chút tiền thưởng, bởi vì......Cẩu lương ăn quá nhiều, đối với thân thể rất có hại.