Thiếu niên nhẫn nhịn, giống như không nhịn xuống được.
Hắn nhíu mày.
"...... Như thế nào nhiều người lung tung rối loạn như vậy lời mới thêm với cậu?"
Hắn nhìn tiểu cô nương bộ dáng mờ mịt vô tội, trong lòng càng thêm bực bội.
Ẩn ẩn có dấu hiệu phát tác.
Trà Trà nghiêm túc nhìn một chút lời mời thêm bạn tốt còn chưa đồng ý.
Cô nói, "Không phải người lung tung rối loạn gì hết."
Cuối cùng, lại bổ sung một câu.
"Hẳn đều là bạn học trong lớp chúng ta, có nam sinh có nữ sinh...... Bọn họ đều thực tốt, còn nói sẽ mang đồ ăn vặt đến cho tôi, bất quá đã bị tôi từ chối."
Tiểu khả ái tuyệt thế ta đây như thế nào có thể tùy tùy tiện tiện thu đồ ăn vặt của người khác chứ?
Vô công bất thụ lộc!
Không thu không thu.
Cô mi mắt cong cong, nói đến đồ ăn vặt, cô cảm thấy mỹ mãn sờ soạng một phen đồ ăn vặt trong lòng ngực.
Ngoan, chờ ta về tới nhà sẽ sủng hạnh các em!
Giang Ly Hoán nhạy bén bắt giữ được một tin tức.
"Bọn họ mang đồ ăn vặt cho cậu, vì cái gì không thu?"
Sắc mặt của thiếu niên nhàn nhạt, mặt mày xẹt qua một tia hắc ám.
Ở góc độ mà cô nhìn không tới, hắn gắt gao nhìn chăm chú tiểu cô nương bên cạnh, có chút vội vàng chờ cô trả lời.
Trà Trà hơi cúi đầu, nhìn đồ ăn vặt ôm trong lòng, nhẹ giọng nói, "Đồ ăn vặt của người khác, tôi tại sao lại phải thu chứ? Đã không có quan hệ, cũng không thân."
Nếu là thu đồ ăn vặt, còn phải trả lại.
Cho đi và nhận lại, thực phiền toái.
Cho nên, phương pháp xử lý đơn giản nhất chính là không thu, ai cũng không thu.
Cô cho tới nay, đều phân biệt rất rõ ràng.
Phó Dương hiện tại là tiểu đệ của cô, là người mà cô phải che chở.
Cho nên mời cô ăn cơm, cô cũng sẽ tiếp thu.
Ngược lại, cô sẽ che chở cậu ta, sẽ không để cậu ta chịu khi dễ.
Mỗi một bút, cô đều sẽ nhớ rõ ràng rành mạch.
Còn Giang Ly Hoán, không phải người khác, cho nên cô nguyện ý thu đồ ăn vặt của hắn, cũng có thể tiếp thu hắn ngẫu nhiên lạnh lùng.
Dù sao, cho nên cứ xem như là cô cho hắn đi cửa sau đi.
Hắn cùng với tất cả mọi người không giống nhau.
Mọi người cũng đều không thể cùng hắn đánh đồng, chuyện đó, là không thể so sánh.
Giang Ly Hoán cả ngày không vui, bởi vì câu nói kia của cô, tiêu tán hơn phân nửa.
Nói cách khác, ở trong mắt cô, hắn không phải người khác.
Hắn cùng với những người đó ở trong lòng cô là không giống nhau, hắn thuộc về được đối đãi đặc thù.
Nhưng phần đặc thù này, là tạm thời, hay là vĩnh viễn, hắn không rõ ràng lắm.
Bất quá, hắn không ngại đem nó biến thành vĩnh viễn......
*
Hai người trở về biệt thự, mới vừa đi vào, liền nhận thấy được sự khác thường.
Biệt thự lạnh tanh, dị thường lạnh lẽo.
Một bóng người cũng không nhìn thấy.
Trà Trà chớp chớp mắt, mờ mịt nhìn về phía Giang Ly Hoán.
Tựa hồ là đang chờ hắn nói một câu.
Giang Ly Hoán lắc đầu, "Tôi cũng không biết tình huống này là như thế nào."
Đột nhiên, hắn như là nghĩ tới cái gì đó.
Từ trong túi tìm ra điện thoại gọi cho lão gia tử.
Điện thoại được kết nối.
"Ông nội." Hắn nhàn nhạt kêu.
"A Hoán, Trà Trà có ở bên cạnh cháu không?"
"Có."
"Ai, buổi sáng ta không phải đã cùng hai đứa nói, chú nhỏ của cháu để cho ta đi du lịch rồi sao?
Không nghĩ tới, hắn động tác đặc biệt nhanh, ta còn không có kịp nói cho cháu và Trà Trà, ta hiện tại đã mang theo quản gia ra nước ngoài, có chuyện gì, tự cháu xử lý.
Trà Trà tuổi còn nhỏ, còn cháu, nhất định phải chiếu cố con bé nhiều hơn.
Nếu ta trở về nhìn đến tiểu cô nương gầy đi, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho cháu! Được rồi, ta cúp máy đây.
Về sau không cần tùy tiện gọi điện thoại cho ta."
Lão gia tử động tác nhanh nhẹn cắt đứt điện thoại, căn bản không cho Giang Ly Hoán cơ hội mở miệng nói chuyện.
Cùng lúc đó.
Ở một nơi nào đó của Thành phố A.
Lão gia tử cắt đứt điện thoại tâm trạng cực tốt nhìn quản gia, "Ngươi nói, chúng ta đều đi rồi, cho hai đứa nó lưu lại đơn độc ở chung một thời gian, có thể bén lửa không?"
Quản gia lời thề son sắt, "Nhất định có thể!"
Vừa rồi tài xế còn gọi điện thoại tới nói tiểu thiếu gia mua một đống đồ ăn vặt cho tiểu cô nương đấy!