Sắp đến giờ học buổi chiều.

Trà Trà đi vào phòng học.

Mới vừa bước một bước, trong phòng học đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Trà Trà đem chân ngắn nhỏ rụt trở về, vẻ mặt mộng bức nhìn mọi người vỗ tay.

An Uy hàng sau cùng đứng lên, hướng về phía Trà Trà hô to một tiếng, "Trà ca!"

Trà Trà, "............"

Người khác kêu lên rất bình thường, không biết tại sao, vừa nghe An Uy kêu cô là Trà ca, cô liền cảm thấy đặc biệt trung nhị......

"Trà ca, những việc làm của cậu rất anh hùng, chúng tôi đều nghe nói! Cậu quá lợi hại!"

Lời nói cảm thán này, là phát ra từ trong nội tâm.

Những cái bài đăng đó bọn họ đều đã thấy được, ai có thể tưởng tượng được, tiểu cô nương thoạt nhìn vừa ngoan vừa mềm, khi động thủ đánh nhau lại hung mãnh đến như vậy!

Đặc biệt là, tiểu cô nương còn có tinh thần trượng nghĩa!

Phó An thường xuyên ỷ vào mình có gia thế bối cảnh, ở trong trường học khi dễ người lung tung.

Có tiếng là không dễ chọc.

Nào nghĩ đến.

Tiểu cô nương mới đến ngày đầu tiên, liền đem Phó An kia ấn xuống mặt đất cọ xát.

Quá lợi hại!

Những người khác cũng đi theo phụ họa.

Giờ khắc này, ánh mắt của nam sinh nhìn cô cũng thay đổi vài phần, trừ bỏ kinh ngạc và cảm thán vẻ ngoài tinh xảo xinh đẹp của cô ra, bọn họ càng bội phục bản lĩnh của cô!

Trà Trà không nghĩ tới, tùy tay làm một chút chuyện, sẽ nháo ra động tĩnh lớn đến như vậy.

Cô nghiêng đầu suy nghĩ, nghiêm túc nói, "Bình thường, tôi còn có thể lợi hại hơn."

Mọi người cười ha ha.

Đặc biệt là nữ sinh trong lớp.

Giờ phút này, địa vị của Trà Trà ở trong lòng bọn họ cọ cọ tăng lên.

Lớn lên vừa mềm vừa ngoan.

Ngay cả lúc đánh người, cũng hung dữ.

Quả thực rất đáng yêu!

Này, nhìn gương mặt nhỏ tinh xảo kia, cùng với biểu tình vô tội mờ mịt, kỳ thật......Bọn họ cũng thật sự rất muốn nhào qua đi đem người ôm vào trong lòng!

Nhưng bọn họ không thể, bọn họ phải cẩn thận che chở tiểu khả ái hung dữ đáng yêu này!

Ngay khi một đám người quay quanh Trà Trà hoan hô.

Vị trí ở cửa sổ nào đó.

Giang Ly Hoán cúi đầu, toàn thân phát ra hàn khí không kích động bụi bặm, cũng không có một chút quan tâm đến xung quanh.

Trên thực tế.

Đáy mắt tràn đầy giông tố.

Đầu ngón tay trở nên trắng bệch, bại lộ cảm xúc của hắn hiện giờ.

*

Buổi tối.

Lúc Trà Trà lên xe, Giang Ly Hoán đã ngồi ở bên trong.

Cô cùng hắn cười chào hỏi.

Chào xong mới phản ứng lại, hắn là  thiếu niên đi theo hệ lạnh lùng.

Cô tự nghĩ không thú vị nên thu tay lại, rầm rì một tiếng, không trông cậy vào thiếu niên có thể phản ứng mình.

Nào nghĩ đến.

Vài giây sau.

Trước mặt cô nhiều thêm một đống đồ ăn vặt màu sắc rực rỡ.

Trà Trà quay đầu đi, hai mắt mở to, không thể tinh được nhìn Giang Ly Hoán đưa đồ ăn vặt.

"......" Ngươi nếu như bị người khác đoạt thân thể, ngươi liền chớp chớp mắt một cái đi?

Giang Ly Hoán lạnh lùng nói, "Cho cậu."

Thiếu niên biểu tình bên trong hiện lên một tia dị sắc.

Trà Trà mộng bức tiếp nhận đồ ăn vặt.

"Cậu không có việc gì chứ?" Cô nhỏ giọng hỏi một câu.

Tổng cảm thấy Giang Ly Hoán không quá bình thường nga.

Giang Ly Hoán, "......Không có việc gì."

Trà Trà nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ một chút, giây lát, cô thở dài.

"Tôi biết cậu muốn làm cái gì, ai, một chút việc nhỏ này, cậu cứ việc nói thẳng."

Giang Ly Hoán, "???"

Trà Trà nghiêm trang tìm điện thoại của mình, sau đó đưa tới trước mặt Giang Ly Hoán, "Cậu có phải hay không muốn thêm bạn tốt với tôi a! Xem ở mặt mũi của gia gia, tôi sẽ chấp nhận cậu thêm bạn tốt."

Giang Ly Hoán nhíu mày, rũ mắt trong nháy mắt, lơ đãng nhìn thấy trên màn hình điện thoại của cô.

Thấy mặt trên có mấy chục lời mời thêm bạn tốt còn chưa đồng ý.

".................."

Một ngày.

Thời gian chưa tới một ngày.

Hắn liền nhiều thêm không biết bao nhiều tình địch......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play