Mặc Tinh Hoàn đem y phục của cô sửa sang lại, còn không quên thuận tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cô một chút.

Nhưng mà.

Bàn tay vừa hạ xuống, đã bị tiểu cô nương đẩy ra.

Tiểu cô nương nghiêm trang ngẩng đầu nhìn hắn, "Chàng xoa đầu của ta, sẽ làm đầu tóc rối loạn!"

Nam tử vẻ mặt mang ý cười, thu hồi tay, ngón trỏ lại hơi cong, nhẹ nhàng búng lên trán cô một cái, giọng nói cũng mang theo vài phần trêu chọc.

"Vật nhỏ không có lương tâm, ta giúp nàng vấn tóc, ta chạm vào một chút cũng không được? Đây là cái đạo lý gì?"

Trà Trà hừ một tiếng, "Ta là đạo lý."

Dứt lời, lại cảm thấy chính mình có chút bá đạo, cô suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu.

"Chàng xem a, chàng vất vả vấn tóc cho ta, sau đó lại xoa xoa, không phải lại rối loạn sao? Ta đây là đau lòng thành quả lao động của chàng!"

Tiểu cô nương lại nói tiếp, có nề nếp và đặc biệt nghiêm túc.

Mặc Tinh Hoàn cười xem nàng, "Nói như vậy, ta còn phải cảm ơn nàng?"

Tiểu bảo bối nhà hắn còn rất biết nói chuyện?

Ừm, ngụy biện rất nhiều.

Trà Trà có chút ngượng ngùng cười cười, vẫy vẫy tay với hắn ý nói là không sao cả.

"Ngô......Cảm ơn liền không cần, đừng khách khí, bảo vệ thành quả lao động của chàng, là đều ta nên làm."

Có thể đem việc vấn tóc này, nói đến nghiêm túc như vậy, cô cảm thấy, Mặc Tinh Hoàn nguyện ý phối hợp, đại khái cũng không dễ dàng.

Hai người nói lung tung trong chốc lát.

Mới vừa rồi nhớ tới, ở cửa còn có một người.

Trà Trà nhìn Mặc Tinh Mộ đang phát ngốc, lại nhìn Mặc Tinh Hoàn, tức khắc ý thức được một cái vấn đề quan trọng.

Cô vội vàng nói, "......Mặc Tinh Hoàn, chàng đem y phục của mình sửa lại một chút."

Mặc Tinh Mộ sắc mặt quỷ dị, "......" Khó có được a, các người cuối cùng cũng nhớ tới ta.

Hắn đi tới phía trước một bước, cúi đầu ngồi ở đối diện Trà Trà.

Chậm rãi rót cho chính mình một ly rượu.

Mặc Tinh Hoàn giống như không nghe thấy Trà Trà nói, hắn mặt không đổi sắc ngồi xuống, không hề có ý định sửa lại y phục.

Trà Trà sửng sốt, túm túm góc áo của hắn, "Mặc Tinh Hoàn?" Như vậy không tốt lắm, tóc loạn, y phục cũng loạn, không biết còn tưởng rằng hai người bọn họ sau khi đóng cửa lại, cô khi dễ hắn......

Nhưng là, cô không có khi dễ hắn a, cô thật sự không có động thủ đánh hắn.

Thấy hắn không hé răng, Trà Trà lại lung lay góc áo của hắn một chút, có chút ủy khuất.

"Chàng đã nói sẽ nghe ta, lúc này mới là ngày đầu tiên, chàng đã như vậy, nếu chàng cứ như vậy, ta đây cũng không muốn phụ trách."

Mặc Tinh Hoàn động tác cầm đũa cứng đờ, ánh mắt lóe lóe.

Ngay sau đó, hắn buông đũa xuống, nghiêng đầu nhìn Trà Trà, đôi mắt đen tràn đầy bất đắc dĩ.

"Ta không phải không muốn nghe lời, chẳng qua, ta sẽ không tự vấn tóc cho mình, cũng sẽ không tự mình sửa sang lại y phục."

Lời này nói đúng tình hợp lý, cuối cùng, lại khó xử nói một câu.

"Nhưng nếu Trà Trà muốn nhìn bộ dáng đoan chính của ta, hiện tại ta liền đi gọi cung nữ giúp ta sửa sang lại......"

"Không được!" Trà Trà đen mặt trừng hắn, bộ dáng này, còn muốn gọi cung nữ vào?

Cô đứng dậy, đi đến phía sau hắn.

Ngón tay trắng nõn, cầm lấy lược gỗ vừa rồi hắn mới dùng qua, nghiêm túc tràn đầy tin tưởng nói, "Ta tới làm!"

Ngay khi ngón tay đụng tới sợi tóc.

Nam tử khóe môi không thể nhịn được cong lên, tâm trạng cực kỳ tốt.

Mặc Tinh Mộ cúi đầu, yên lặng thở dài một tiếng.

Đi qua con đường dài nhất, đại khái chính là kịch bản lừa gạt của hoàng huynh.

Tiểu cô nương như thế nào liền quên mất, đầu tóc và y phục của nàng đều là tự tay hoàng huynh sửa sang lại, hoàng huynh sao có thể sẽ không tự mình sửa sang lại y phục của mình?

Hơn nữa, khi còn bé, hoàng huynh đã chính mình vấn tóc, chưa bao giờ để cung nữ thái giám chạm qua......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play