Trước lời nhắc nhở của Thất Thất, Trà Trà nhìn vào gương đồng một chút.
Sau đó cô phát hiện......
Tóc của cô loạn thành một đoàn.
Nam trang trên người thì lỏng lẻo.
Gương mặt nhỏ còn đỏ ửng.
Bộ dáng này, giống như mặc kệ nhìn như thế nào đi nữa, đều......Không quá bình thường.
Cô thở dài, nhìn nhìn Mặc Tinh Hoàn.
Y phục trên người sạch sẽ ngăn nắp, ngay cả tóc cũng gọn gàng, không có một chút rối loạn.
"......" Không vui a.
Cô nghiêng đầu, gọi một tiếng, "Mặc Tinh Hoàn, chàng lại đây một chút."
"Ừm."
Mặc Tinh Hoàn đi về phía cô, sắc mặt bình tĩnh, ngón tay thon dài, thuần thục đem người ôm vào trong ngực, ở bên tai cô nhỏ giọng nói, "Bảo bối, làm sao vậy?"
Trà Trà không hé răng, giơ tay liền xoa xoa tóc của hắn.
Thực nhanh.
Nhìn Mặc Tinh Hoàn y phục không quá chỉnh tề, đầu tóc cũng lộn xộn, nàng câu môi cười cười.
"Không thể để một mình ta không chỉnh tề."
Cùng nhau đi.
Cô đối với kiệt tác của mình, rất là vừa lòng.
Ngay sau đó, duỗi tay đẩy tay của Mặc Tinh Hoàn dừng ở bên hông cô ra, chạy nhanh về hướng bàn cơm đầy đủ hương vị.
Mặc Tinh Hoàn nhìn theo thân ảnh của nàng, bất đắc dĩ lắc đầu.
Xoay người cầm lược đi qua.
Búi tóc cho cô nương, hắn không biết.
Suy nghĩ một chút, liền tìm một cây trâm bạch ngọc, định giúp nàng đơn giản sửa sang lại một chút.
Động tác của hắn thực nhẹ nhàng, không chậm trễ nàng ăn cơm.
"Thời điểm ăn cơm đừng lộn xộn." Nam tử ôn nhu nhắc nhở, vạn nhất động tác của nàng quá lớn, hắn không kịp buông ra, sẽ làm nàng đau.
Trà Trà có chút khó hiểu, "Có thể chờ sau khi ăn cơm xong rồi lại vấn tóc a."
Tại sao nhất định phải vấn bây giờ?
Mặc Tinh Hoàn không có trả lời cô.
Hiện tại bộ dáng này của cô, có khả năng chính nàng cũng không biết có bao nhiêu câu nhân.
Tiểu cô nương vừa ngoan lại vừa mềm, quần áo có chút hỗn độn, đầu tóc cũng tán loạn, cùng với đôi mắt ướt át mà lại vô tội kia, căn bản chính là một bộ dáng chờ hắn đến khi dễ.
Hắn có thể ngồi yên mà tâm vẫn không loạn, đã tính là không tồi rồi.
Nàng còn muốn để bộ dáng này ở trước mặt hắn ăn xong cơm chiều, sau đó lại ở trước mặt hắn di chuyển vài vòng?
Ai, nàng đây chính là đang khiêu chiến sức chịu đựng của hắn.
Có đôi khi, sức chịu đựng rất nhanh sẽ không khống chế được, chỉ cần một ánh mắt.
Hắn có khả năng liền không muốn làm người.
Ngay khi Mặc Tinh Mộ đi vào, nhìn thấy một màn như vậy.
Hắn còn chưa kịp cảm thán Mặc Tinh Hoàn hôm nay không đóng cửa, liền đột nhiên không kịp dự phòng, bị nhét một đống cẩu lương.
Cẩu lương lạnh băng hung hăng đập vào mặt hắn.
"......" Thực xin lỗi, đã quấy rầy.
Ta liền lui ra ngoài.
Mặc Tinh Mộ lui về phía sau một bước, hắn phát hiện một vấn đề rất đặc biệt......
Hoàng huynh của hắn cùng với tiểu cô nương còn chưa phát hiện hắn.
Thái Tử hoàng huynh chuyên chú giúp nàng vấn tóc, tiểu cô nương chuyên chú ăn cơm.
Hai người hoàn toàn không để cho người thứ ba chen vào.
Mặc Tinh Mộ xấu hổ sờ sờ chóp mũi, đứng ở tại chỗ sửng sốt trong chốc lát.
Vốn dĩ trong cung, hắn có thể tuỳ tiện tìm hoàng huynh nói mấy câu, nhưng hiện tại......Từ sau khi hoàng huynh có tiểu cô nương, hắn giống như đã bị vứt bỏ, liền người để nói chuyện cũng tìm không thấy.
Chậc chậc, hắn thật thảm.
Có lẽ đứng ở cửa thời gian qua lâu, Trà Trà ăn cơm động tác dừng một chút.
"Ngươi như thế nào không tiến vào a?"
Đứng ở đó lâu như vậy, cũng cũng không tiến vào, thật sự quá ngốc.
Lúc này, Mặc Tinh Hoàn cũng giúp Trà Trà vấn tóc xong, trân bạch ngọc được cài lên, khiến cho gương mặt nhỏ của tiểu cô nương càng thêm tinh xảo.
Hắn trên dưới đánh giá một chút, thở dài, duỗi tay lại đi giúp nàng sửa sang lại quần áo.
Mặc Tinh Mộ mới vừa bước vào ngạch cửa, "............" Ta cảm thấy, ta hẳn là nên đứng ở bên ngoài tương đối thích hợp hơn.