Tô Hoán ánh mắt thâm trầm.

    Còn một việc nữa, hắn không dám nghĩ nhiều.

    Cảm xúc của cô......

    Tựa hồ, cảm xúc có đôi khi sẽ không chịu được khống chế, mà kẹo, mới có thể ổn định được cảm xúc.

    Điểm này, là quan trọng nhất.

    Hắn rũ mắt, rút một bàn tay ra, đầu ngón tay khẽ sờ sờ mặt cô.

Tiểu cô nương an tĩnh ngủ, nhưng lại cau mày.

Trước kia, hắn chưa bao giờ nhìn dáng vẻ này của cô.

Hắn thở dài, càng thêm đau lòng.

Về sau, hắn sẽ làm kẹo của cô.

Hắn sẽ trở thành 'ngọt ngào' nhất trong cuộc đời này của cô.

Trà Trà ngủ không phải thực an ổn, không bao lâu liền mở to mắt.

Vừa mở mắt liền thấy được gương mặt phóng đại của Tô Hoán, cô nhỏ giọng gọi, "Tô Hoán."

"Anh đây."

"Ừm."

Thật kỳ quái a.

Tâm trạng bực bội của cô, tựa hồ giảm đi không ít, giống như đã khôi phục lại bình tĩnh.

Cô ngốc ngốc nhìn gương mặt đẹp trai kia, trong đầu, suy nghĩ bay loạn, chính mình cũng không biết sao lại như thế, dù sao chính là......Trong đầu tất cả đều là gương mặt của Tô Hoán.

Trầm mặt, đen mặt, không vui, vui sướng, áp lực......

Các loại cảm xúc của hắn, cô giống như đều thấy được.

Trà Trà hướng trong ngực hắn cọ cọ, duỗi tay vòng lấy eo hắn.

"Tô Hoán, anh thành thật nói cho em biết, có phải anh gạt em, có phải trộm ăn rất nhiều kẹo?"

"Không có." Tô Hoán bất đắc dĩ, không hiểu cô như thế nào lại nghĩ ra được vấn đề này.

Hắn thoạt nhìn, là người sẽ gạt cô đi ăn một mình sao?

Tiểu ngốc tử......

Trà Trà mếu máo, vẻ mặt hoài nghi trừng hắn, "Vậy hôm nay anh vì cái gì so với kẹo của em còn muốn ngọt hơn?"

Đột nhiên không kịp dự phòng, bị tạp một câu thả thính.

Ngọt ngào và hấp dẫn.

Tô Hoán nhất thời không có phản ứng lại.

Sau khi phản ứng lại lời nói của người nằm trong lòng là gì, bàn tay to gắt gao chế trụ đầu của cô, ở trên mặt cô, không chút do dự, hung hăng cắn một ngụm.

Hắn không tính toán sớm như vậy xuống tay với cô, cố tình, cô lại ép hắn, không cho hắn làm người.

Trà Trà vẻ mặt mờ mịt rút ra một bàn tay sờ sờ mặt của mình.

Sau đó sờ đến một chút nước miếng.

"......" Ghét bỏ ngươi a!

Tô Hoán bị biểu tình nhỏ kia của cô chọc cười, chế trụ đầu nhỏ, cúi xuống, lại muốn cắn thêm một cái.

Trà Trà sợ tới mức cuống quít dùng hai tay che mặt, ủy khuất giải thích, "Em không thể ăn, em một chút cũng không thể ăn, anh đi ăn kẹo đi......Kẹo của em đều cho anh......"

Tô Hoán cười cười thả lỏng vài phần lực đạo.

"A? Kẹo đều cho anh? Đây chính là em nói, không được đổi ý a."

Địa vị của hắn ở trong lòng cô, xem như đã vượt qua địa vị của kẹo rồi sao?

Trà Trà gật gật đầu, "Không đổi ý, anh ăn kẹo, nhất định sẽ càng ngọt hơn."

Dù sao kẹo của cô, đều là hắn cho, đưa lại cho hắn, cũng không thiệt thòi.

Bàn tay cô hơi cuộn lại, vươn ngón trỏ ra, nhịn không được chọc chọc gương mặt của Tô Hoán.

Nga, một chút cũng không mềm.

Không thoải mái bằng sờ mặt lên cô.

Bất quá, thật kỳ quái, hắn cư nhiên so với kẹo còn ngọt hơn?

Như thế nào liền so với kẹo của cô còn ngọt hơn a?

Đừng hỏi cô, cô cũng không biết.

Dù sao...... Dù sao liền ở thời điểm hắn ôm cô từ Quý gia rời đi, cô đột nhiên liền có một loại cảm giác không giống nhau.

Suy nghĩ một chút, cô đúng tình hợp lý nói, "Vậy anh về sau không thể khoảng cách em quá xa!"

Ăn kẹo của ta, ngươi chính là người của ta!

Ta không ăn kẹo, dù sao cũng phải tìm một người so với kẹo ngọt hơn để nhìn......

"Được."

"Anh nếu cách em quá xa, em không có kẹo cũng không có anh, em đây cũng chỉ có thể tính tình thực táo bạo thực táo bạo, cái loại mà siêu hung dữ!"

Trà uy hiếp lại lần nữa online.

Tô • bị uy hiếp • Hoán: Trừ bỏ vui vẻ vẫn là vui vẻ!

Nếu là phía sau có thêm cái đuôi, ước chừng sớm đã quẩy quẩy đuổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play