Mặc Tu Nhân nghe được những lời này, ánh mắt anh lóe lên, nắm chặt tay lại, không nói lời nào.
Áp lực hiện rõ trong ánh mắt Tần Minh Xuân, giọng nói thống khổ: “Nhưng mà... con không thể thể hiện ra, bởi vì con biết, con là anh trai của Tu Nhân, nó cử hành hôn lễ, con nên vui mừng thay nó mới phải, mái tới cuối cùng, con liều mình cứu Cẩm Sương, khoảnh khắc đó, con cảm thấy cứu được cô ấy, sau này cô ấy có thể hạnh phúc, còn con có thể giải thoát rồi, lúc đó, con thật sự cảm thấy mình đã buông bỏ được rồi, buông tha cho Cẩm Sương, cũng là buông tha cho chính mình!” “Nhưng mà, con thật sự không ngờ, mình lại sống lại một lần nữa, lúc trước khi trở lại thành phố Trà Giang, con vẫn luôn do dự, có nên trở về nhà nhận mọi người hay không, thấy mọi người vì con mà buồn bã, tiều tụy đến già nua, con thật sự rất khó chịu, nhìn thấy mọi người vì con mà có khúc mắc với Cẩm Sương, con cũng không dễ chịu gì, chính vào lúc con quyết định tìm mọi người để nói chuyện thì một người giống y hệt con trong quá khứ xuất hiện, lúc đó con có chút hoảng hốt, nếu như người đó thật sự thay thế được vị trí của con trong lòng mọi người, liệu con có thể hoàn toàn toàn không để ý chút nào được không? Đáp án chắc chắn là không, con không thể nào không để ý, bởi vì con mới chính là con trai thật sự của hai người, cho nên con mới đi tìm Tu Nhân, nói với nó những gì con đã trải qua, con biết, mẹ vì người giống con kia mà có lẽ sẽ không tin lời con, nhưng mà con có ký ức, có những ký ức hơn hai mươi năm qua, tuy rằng con đã hôn mê hơn năm năm nhưng con không hề mất trí, có phải con hay không, mẹ nhìn con lớn lên từ nhỏ, mẹ thật sự không thể phân biệt được hay sao?
Khi Tần Minh Xuân nói xong câu cuối cùng, ánh mắt hiện lên vẻ thống khổ và bị thương, Mặc Tố Nhiên cảm thấy, ánh mắt quen thuộc này, nhưng một mũi dao sắc bén khiến bà ấy đau đơn.
Bà ấy ngày ngốc nhìn Tần Minh Xuân không nói gì, khí thế vừa rồi nói muốn tìm người tới nghiên cứu Tần Minh Xuân cũng không còn nữa.
Tần Hạo bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Tu Nhân, con và anh tới đây ngồi xuống, nói tình hình cụ thể với mẹ con, mẹ con... mấy năm nay chưa từng tiếp xúc những chuyện như vậy, có thể nhất thời sẽ không hiểu được, các con giải thích một chút!”
Mặc Tu Nhân và Tần Minh Xuân đi tới, hai người ngồi xuống sô pha.
Đôi mắt Mặc Tố Nhiên ướt nhèm, đáy mắt chất chứa nước mắt, vẫn nhìn Tần Minh Xuân chăm chú.
Mặc Tu Nhân vừa định nói với mẹ, vì sao lúc trước “Tần Vô Đoan xét nghiệm ADN lại là con ruột của họ.
Kết quả, anh còn chưa kịp nói lời nào thì lại nghe thấy Mặc Tổ Nhiên hỏi: “Cậu có biết vì sao tôi lại đặt tên cho con trai mình là Vô Đoan không?” Tần Minh Xuân nhìn Mặc Tổ Nhiên, đáy mắt có chút đau lòng: “Bởi vì câu thơ, đàn gấm chẳng vô đoạn mà có năm mươi dây, mỗi dây mỗi trụ đều gợi nhớ đến thời tuổi trẻ, mẹ và dì Đỗ đều rất thích bài thơ này, cho nên lúc đó đã giao hẹn, dùng nó để đặt tên cho con, dùng chữ trong câu thơ đó để đặt!”
Hốc mắt Mặc Tố Nhiên lập tức đỏ ửng lên: “Vậy cậu có nhớ, năm cậu lên sáu, có một lần tôi dẫn cậu ra ngoài đi dạo.
Ánh mắt Tần Minh Xuân khẽ lóe lên, tiếp tục nói: “Mẹ dạo phố rất vui vẻ, khi tới một cửa hàng quần áo nào đó, thay liên tục sau đó liền mua hết rồi rời đi, con ngồi ở số pha nhà người ta ngủ quên mất, mẹ còn tưởng rằng con bị lạc, tìm con suốt cả buổi chiều, tới khi tìm thấy con, mẹ khóc rất to, nhưng mà mẹ không cho con nói với bố, chỉ là đảm bảo với con, sau này sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa!”
Tần Vô Đoạn nhớ rõ, lúc đó, Mặc Tu Niên vẫn còn nhỏ, anh ấy thì lớn hơn, Mặc Tố Nhiên dẫn anh ấy ra ngoài chơi, thuận tiện đi dạo phố.
Nhưng cuối cùng lại trở thành chủ yếu là đi dạo phố, còn để lạc mất con trai.
Nước mắt Mặc Tổ Nhiên lập tức rơi ra, trực tiếp bổ nhào về phía Tần Minh Xuân: “Vô Đoan, Vô Đoan của mẹ.
Mặc Tu Nhân nhìn thấy Mặc Tố Nhiên xúc động như vậy, nhịn không được mà đau lòng.
Cả người Tần Minh Xuân cứng đờ ra, vẫn không tránh đi, để Mặc Tố Nhiên tùy ý ôm lấy mình.
Mặc Tố Nhiên vốn dĩ không tin, nhưng mà, cách Tần Minh Xuân nói chuyện, cách anh ấy nhìn vào mắt bà đều rất giống Vô Đoạn của bà, quan trọng là, anh ấy lại biết những chuyện năm đó chỉ có bà và Vô Đoạn mới biết, cho dù khuôn mặt này không phải, nhưng linh hồn thì chắc chắn là phải!
Lúc trước bà nói không tin những chuyện vô lý như vậy, nhưng mà, đây là lần đầu tiên bà ấy cảm giác được, tai nghe chưa chắc đã đúng, mắt thấy mới là thật.
Thật sự nhìn thấy, bà mới tin, đây thật sự là Vô Đoan của bà!
Mặc Tố Nhiên khóc rất thương tâm, ba người đàn ông của nhà họ Tần thì vẫn giữ im lặng.
Mãi tới khi Tần Minh Xuân lên tiếng an ủi bà ấy: “Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, để Tu Nhân nói với chúng ta, chuyện lần này rốt cuộc là thế nào, được không?”
Con trai chết rồi sống lại, lúc trước tên giả mạo mất trí nhớ kia tuy rằng khiến Mặc Tổ Nhiên rất đau lòng nhưng mà thật sự nhìn thấy Tần Minh Xuân có ký ức, Mặc Tổ Nhiên mới cảm thấy, thứ mất đi trong lòng bà ấy cuối cùng đã được lấp đầy.
Bà ấy đỏ mắt, gật gật đầu, theo bản năng nhìn về phía
Mặc Tu Nhiên.
Lúc này Mặc Tu Nhiên mới lên tiếng: “Trước hết, chuyện đầu tiên con nói với mọi người là, Sở Hạnh Từ con nuôi của nhà họ Thẩm, còn có Lục Thành Ngôn chuyên gia nghiên cứu não bộ mới về nước gần đây, bọn họ hẳn là hai anh em nhưng không biết vì sao, bọn họ lại rất thù hằn nhà họ Tần, chuyện lần này, bọn họ chính là nhằm vào nhà họ Tân, Lục Thành Ngôn cố tình tiếp cận vì con muốn tìm bác sĩ giúp Cẩm Sương hồi phục trí nhớ, cuối cùng dẫn tới chuyện của Tần Vô Đoan kia, nhưng sự thật là, “Tần Vô Đoan đó, anh ta không hề có cái tên này, Lục Thành Ngôn đặt cho anh ta cái tên “Tần Vô Đoan', anh ta nghiên cứu ra người nhân bản từ gen của anh! Mà Lục Thành Ngôn, lúc trước khi anh con du học ở nước ngoài, đã quen biết với anh, nếu như con đoán không sai thì gen của anh con có lẽ cũng bị anh ta lấy đi vào lúc đó!”
Vẻ mặt Mặc Tố Nhiên khiếp sợ: “Người nhân bản?”
Mặc Tu Nhân gật đầu nói: “Đúng vậy, nghe nói Lục Thành Ngôn nghiên cứu ra rất nhiều... gen người nhân bản của anh con, con cảm thấy, bọn họ đều đã không thể được coi là người nữa rồi, con sẽ nghĩ cách, con và anh sẽ phá hủy căn cứ của bọn họ.
Mặc Tố Nhiên nghĩ tới con trai của mình, bị nhân tạo thành nhiều quái vật như vậy, tức giận tới run rẩy: “Nhất định phải hủy hoại, nhất định!”
Tần Minh Xuân vỗ vỗ lưng bà, để bà ấy bình ổn hơi thở.
Mặc Tổ Nhiên đột nhiên bị cảm giác quen thuộc này làm cho hốc mắt đỏ ửng.
Mặc Tu Nhân lại nói tiếp: “Lục Thành Ngôn lợi dụng người nhân bản đó, để anh ta tiến vào nội bộ nhà họ Trần chúng ta, tiến vào tập đoàn Tần Thị, trở thành giám đốc tài vụ, đồng thời, Sở Hạnh Từ có thái độ thành khẩn mời con hợp tác, cùng nhau sáng lập chuỗi siêu thị, có lẽ muốn đánh vào chuỗi siêu thị trước, người nhân bản sẽ lấy đi một khoản tiền của tập đoàn Tần Thị, hơn nữa, tin tức bị lộ ra ngoài lần đầu, rất rõ ràng, mục đích của bọn họ rất chắc chắn, đó chính là muốn tài chính của tập đoàn Tần thị gặp trắc trở, giá cổ phiếu liên tục giảm, cuối cùng thu mua tập đoàn Tần Thị với giá thấp, con có thể cảm giác được, đây không phải cạnh tranh thương nghiệp bình thường, mà giống với thù hận sống chết hơn, cho nên, con muốn hỏi mọi người, mọi người và hai anh em Lục Thành Ngôn, Sở Hạnh Từ có thù hận gì không?”
Mặc Tố Nhiên nhíu mày, không nói gì.
Nhưng đôi mắt Tần Hạo lại vững vàng, trầm ngâm một tiếng: “Họ Lục Sở,
Đột nhiên sắc mặt ông ta thay đổi. “Con biết bọn họ trông thế nào không?”
Mặc Tư Nhân có tài liệu về Sở Hạnh Từ và Lục Thành Ngôn, đưa ảnh chụp cho Tần Hạo xem: “Đây là ảnh của bọn họ!
Tần Hạo nhìn ảnh chụp, nhịn không được mà lắc đầu: “Trông không giống, bố nhớ là năm đó đứa con thứ hai nhà họ Lục cực kỳ giống với ông Lục!”
Mặc Tu Nhân nghe được câu này, ánh mắt khẽ lóe lên: “Bố đoán ra được thân phận của họ sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT