Thái độ của Mặc Vũ rất thành khẩn cung kính: Tổng giám đốc Mặc, tôi hiểu rồi, bây giờ tôi sẽ đi làm ngay! Lần này Mặc Tu Nhân tắt điện thoại xong, cảm giác an tâm hơn vài phần.
Nếu như Sở Hạnh Từ muốn chuyện gì đó khiến cả hai bên đầu bất lợi, vậy thì anh sẽ khiến Thẩm Định Nhiên phải chôn cùng. Mặc Tu Nhân tự thấy mình không phải là người tốt đẹp gì, vì thế, nếu như Sở Hạnh Từ muốn trở mặt, vậy thì đừng trách anh vô tình.
Anh có thể nhìn ra, Sở Hạnh Từ vẫn rất để ý tới Thẩm
Đinh Nhiên, thật sự coi mình là con nuôi của nhà họ Thẩm rõi!
Thế nên, nhà họ Thẩm... là điểm yếu của Thẩm Hạnh Từ, nếu như Mặc Tu Nhân gặp anh ta, nhất định sẽ đánh cho anh ta một đòn không kịp chuẩn bị.
Tất điện thoại, Mặc Tu Nhiên tới trang sức đá quý Tư Huyền.
Bạch Cẩm Sương đã nhìn thấy những tin tức tập đoàn Tần Thị tuôn ra, còn có tình hình cổ phiếu của tập đoàn Tân Thị.
Cô thấy Mặc Tu Nhân tới, cười hỏi: “Chuyện của công ty đã xử lý tốt rồi sao?
Mặc Tu Nhân gật đầu: “Đúng vậy, xử lý cong rồi, tới đây thăm em, thuận tiện dẫn anh của anh về nhà gặp ba mẹ, em thì sao? Có muốn đi cùng anh không?”
Bạch Cầm Sương mím môi: "Vẫn là thôi đi, anh muốn đưa anh của anh về, đợi mẹ anh chấp nhận chuyện của anh anh, không còn khúc mắc với em nữa, em sẽ về nhà với anh!”
Nói rồi, đột nhiên cô lại bật cười: “Anh tới tìm em, chủ yếu là muốn đưa Tần Minh Xuân về nhà, thuận tiện thăm em đúng không!”
Mặc Tu Nhân cười, nhịn không được mà nghiêng người, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của cô: “Sao có thể chứ, em là bảo bối của anh, cho dù là lúc nào đi nữa, em cũng là quan trọng nhất, người khác chỉ xếp sau thôi!”
Mặc Tu Nhân gật đầu cười nói: “Đương nhiên là thật, tuyệt đối không lừa em!”
Đột nhiên Bạch Cẩm Sương đứng lên khỏi bàn làm việc, nhón chân hôn Mặc Tu Nhân một cái: “Được rồi, nể tình em có vị trí quan trọng như vậy trong lòng anh thưởng anh một cái, anh có thể đua Tần Minh Xuân đi rồi!” Mặc Tu Nhiên cười tươi rói: “Thưởng thêm một cái nữa đi!"
Ánh mắt Mặc Tu Nhiên tràn đầy ý cười: “Anh muốn cả một đêm!”
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt nói: “Anh mau đi tìm Tần Minh Xuân đi, đừng có mà ở chỗ em ăn vạ nữa, nếu không thì em sẽ đuổi người đấy!
Mặc Tu Nhân gật đầu cười: “Được, anh đi ngay đây, xử lý xong chuyện ở nhà, anh sẽ tới tìm em!”
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, không phản ứng lại anh. Mặc Tu Nhân khẽ cười rời đi, gọi Tần Minh Xuân, hai người cùng trở về nhà họ Tần.
Xe đi thẳng về trang viên nhà họ Tần, suốt dọc đường, hai người không nói gì, Mặc Tu Nhân nhìn thoáng qua Tần Minh Xuân, thấy khỏe mắt anh ấy ửng đỏ, nhịn không được mà thở dài một hơi trong lòng.
Anh nói: “Anh, anh chắc chắn sẽ không đổi tên sao?”
Tần Minh Xuân nói: “Đề phòng người khác nghĩ nhiều, vẫn là không cần đổi đâu!”
Mặc Tu Nhân gật đầu, tỏ ý tôn trọng quyết định của anh ấy.
Mà cùng lúc này, nhà cũ của nhà họ Tần, sau khi Mặc
Tố Nhiên nghe được Tần Hạo nói, bà hoàn toàn không tin. Bà nói: “Có phải anh và Tu Nhân không cứu được Vô Đoạn của em cho nên mới viện cớ như vậy để lừa em không?”
Tần Hạo có chút bất đắc dĩ: “Tố Nhiên, em bình tĩnh đã, nếu như nó thật sự là Vô Đoan, anh và Tu Nhân có liều mạng cũng phải cứu cho bằng được nó, nó nói bị mất trí nhớ, nhưng mà, mất trí thì chúng ta có thể hiểu được, vì sao nó lại muốn lấy tiền của tập đoàn Tần Thị chứ? Lẽ nào bà vẫn còn chưa hiểu, nó bị người khác khống chế sao?”
Mặc Tố Nhiên đỏ mắt nói: “Con trai của chúng ta bị người khác khống chế, lẽ nào, anh càng không muốn cứu nó hay sao?"
Tần Hạo cũng có chút tức giận, Mặc Tổ Nhiên hoàn toàn không thể nói thông, cố chấp cho rằng, Tần Vô Đoan chính là con trai ruột của bà ấy, còn về Tần Minh Xuân mà ông ta nói, bà ấy lại cho rằng, là ông ta và Mặc Tu Nhân cố ý bịa ra để trấn an bà ấy.
Ông ta hít sâu một hơi, cổ đè nén cảm xúc: “Tố Nhiên, Tu Nhân rất nhanh sẽ đưa Minh Xuân về nhà, tới lúc đó em đừng có nói với nó những lời như vậy, nó sẽ tổn thương đấy, còn nữa.. thật ra em cũng từng gặp qua Minh Xuân rồi, lúc trước ở phòng làm việc của Bạch Cẩm Sương, sau khi em xông ra ngoài, chính là Minh Xuân lo em xảy ra chuyện, cho nên mới đuổi theo, nó vốn dĩ không muốn công khai thân phận, nhưng mà, nó sợ nhà chúng ta bị người ta lừa, cho nên mới bất đắc dĩ.
Mặc Tổ Nhiên thẳng thừng ngắt lời ông ta: “Cái gì mà sợ chúng ta bị người ta lừa, em thấy cậu ta đang có ý đồ với tài sản nhà chúng ta thì đúng hơn, cái gì mà xuyên linh hồn, Tần Hạo, đầu óc anh có vấn đề gì không, em thấy nếu cậu ta không phải tên lừa đảo thì cũng là đầu óc có vấn đề, chuyện như vậy mà anh cũng tin? Dù sao thì em cũng sẽ không tin đầu, nếu như cậu ta thật sự là mượn xác hoàn hồn, vậy thì cậu ta chính là quái vật, bây giờ em sẽ đi gọi điện thoại, tìm người nghiên cứu cậu ta, người như vậy, em sẽ không nhận là con của mình đâu!”
Tần Hạo và Mặc Tố Nhiên tranh chấp rất gay gắt, tiếng dừng xe của Mặc Tu Nhân vừa rồi, bọn họ đều không chú ý tới.
Tần Minh Xuân và Mặc Tu Nhân vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng nói kích động, phẫn nộ của Mặc Tổ Nhiên.
Bà ấy vừa nói dứt lời, vẻ mặt Mặc Tu Nhân trầm xuống, Tần Hạo cũng tức giận nói: “Mặc Tổ Nhiên, em bình tĩnh lại cho anh, anh thật hối hận mấy năm qua nuông chiều em sao có thể nuông chiều em thành như thế này chứ, nếu như em gặp đứa trẻ đó, em cảm thấy nó không phải con trai em thì anh sẽ chấp nhận, nhưng mà, con trai của anh, sao anh có thể không nhận ra được, em chính là bị tên giả mạo kia lừa tới thần trí không tỉnh táo rồi!”
Tần Hạo nói xong mới thấy Tần Minh Xuân và Mặc Tu Nhân ở cửa, ông ta lập tức nói năng có chút lộn xộn: “Không... Minh Xuân, Tu Nhân, các con... sao lại nhanh như thế... đã về rồi, bố còn cho là, phải một lát nữa các con mới về cơ!”
Mặc Tổ Nhiên nghe được Tần Hạo nói vậy, các định người đứng bên cạnh Mặc Tu Nhân ở cửa chính là Tần Minh Xuân trong lời bọn họ nói.
Bà ấy nhìn Tần Minh Xuân bằng ánh mắt hung ác: “Các người không tin tôi đúng không, vậy thì bảo người tới nghiên cứu, xem tên lừa đảo này rốt cuộc có phải con trai chúng ta không!”
Mặc Tổ Nhiên nói, sau đó thật sự lấy điện thoại định gọi đi.
Tần Hạo tức giận cầm lấy điện thoại của bà ấy ném đi: “Mặc Tố Nhiên, bà làm loạn đủ chưa hả!”
Ánh mắt Tần Minh Xuân có chút buồn bã, Mặc Tu Nhân nhắm mắt, vừa đau đầu vừa từng giận, anh quay đầu nói với Tần Minh Xuân: “Tính tình của mẹ, chắc hẳn anh cũng hiểu, bà ấy... chính là người như vậy, anh đừng để trong lòng!”
Con người của Tần Minh Xuân khẽ lóe lên: “Anh hiểu!”
Mặc Tổ Nhiên bị Tần Hạo ném điện thoại đi, còn hung dữ như vậy, khóe mắt bà ấy đỏ lên: “Các người hại Vô Đoạn của tôi phải ngồi tù, bây giờ còn đối xử với tôi như vậy, tìm một tên lừa đảo tới để an ủi tôi, tôi đã làm sai cái gì mà các người lại đối xử với tôi như vậy chứ!”
Tần Minh Xuân thấy Mặc Tổ Nhiên không muốn nhận anh ấy, vẫn cảm thấy vô cùng ấm ức, anh ấy cũng không biết cảm giác trong lòng mình là gì nữa, buồn sao? Cũng buồn đấy!
Nhưng mà, ngoại trừ buồn ra, thật ra cũng có thể hiểu, tình tình Mặc Tố Nhiên thẳng thắn, có điều, bà ấy thật sự rất yêu mình và Mặc Tu Nhân.
Chỉ là, có những lúc, yêu thương cũng sẽ biến thành một thứ sắc nhọn dễ làm tổn thương người khác, chính là giống như lúc này đây.
Anh ấy lấy hết can đảm, bước lên phía trước một bước: “Mẹ có còn nhớ không, năm đó con không muốn từ bỏ Cẩm Sương mẹ đã nói với con những lời gì, mẹ đã làm những gì vì con?”
Mặc Tố Nhiên nghe những lời này, cả người đột nhiên cứng đờ.
Tần Minh Xuân lại nói tiếp: “Mẹ thương con thích một người mà con không thích, còn để ý đối phương là vợ của Tu Nhân, là một thành viên trong gia đình, cho nên, mẹ đi tìm Cẩm Sương, sau đó, vẫn là con khuyên mẹ đừng lo chuyện này, nói với mẹ, con thật sự buông được cô ấy rồi, nhưng mà lúc đó con không hề nói thật, con cố tỏ ra rằng mình đã buông bỏ được cô ấy, nhưng sự thật là, khi nhìn thấy cô ấy và Tu Nhân kết hôn, trong lòng con vô cùng khó chịu, khó chịu rất nhiều...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT