*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặc Tu Nhân thấp giọng cười: “Đúng vậy, trở về rồi, chuyện ở Nha Trang đã giải quyết xong rồi, nên tôi muốn sớm một chút gặp được cô!”.
Nghe thấy mấy lời này, Bạch Cẩm Sương hơi ngại ngùng: “Vậy...vậy nếu anh muốn tới thì cứ tới thẳng nhà hàng Minh Toàn đi, lát nữa tôi báo số phòng cho anh!”
“Được!” Giọng Mặc Tu Nhân dịu dàng trầm ấm, mang theo hương vị tình cảm nồng nàn khiến người ta không tự chủ được mà say đắm.
Tim của Bạch Cẩm Sương bỗng nhiên run rẩy, nói: “Mặc Tu Nhân, tôi có việc này muốn nói với anh!”
Ánh mắt Mặc Tu Nhân chợt lóe: “Là chuyện gì thế?”
Anh hai ngày nay vì bị thương, cũng không có chủ động gọi điện thoại cho Bạch Cẩm Sương, sợ Bạch Cẩm Sương sẽ vì vậy mà cảm thấy lo lắng.
Chỉ là bỗng nhiên Bạch Cẩm Sương mở lời, anh đoán là cô có lẽ muốn nói với anh, chuyện Vũ Quảng Đình bỗng nhiên cho người đến làm khó cô ấy, nếu cô ấy chủ động nói với anh những điều này, anh sẽ rất vui mừng.
Bạch Cẩm Sương mở miệng nói: “Tôi cho người mang Bông Vải đi rồi!”
Chuyện này Mặc Tu Nhân đã biết từ lâu rồi, chỉ là anh không nói ra, sợ sẽ khiến Bạch Cẩm Sương tức giận, cảm thấy mình bị anh giám sát.
Thực tế, ban đầu lúc vẫn chưa biết Bạch Cẩm Sương mất trí nhớ có chọn lọc, anh quả thực muốn theo dõi cô, nhưng bây giờ...sự giám sát này đã trở thành bảo vệ, tính chất đã không giống lúc đầu nữa rồi.
Anh nói: “Tại sao phải đưa Bông Vải đi vậy?”
Lúc này Bạch Cẩm Sương mới nói ra vụ Vũ Quảng Đình bắt cóc mình không thành, cả vụ chặn đường cổ sau đó, kể hết mọi chuyện với Mặc Tu Nhân: “Sức khỏe của Bông Vải không tốt, lại còn là một đứa nhỏ, tôi sợ hắn ta không đối phó được với tôi lại dùng thủ đoạn bỉ ổi nào đó lên người Bồng Vải!”
Mặc Tu Nhân hừ nhẹ một tiếng, bỗng nhiên thay đổi cách nói: “Tôi hiểu được cách xử lý của em, chỉ là...tại sao e, lại phải đặc biệt giải thích với tôi mấy thứ này chứ?”
Bạch Cẩm Sương hơi đỏ mặt, lắp bắp: “Anh...anh là bố ruột của Bông Vải, tôi cảm thấy...tôi nên nói với anh mới phải”
Mặc Tu Nhân cười: “Em yêu, anh tin em, anh luôn tin tưởng em.”
Tai Bạch Cẩm Sắt đỏ hết cả lên, cô cảm thấy nếu cứ thế này, cô sẽ không chịu nổi mất: “Tôi...tôi đã đến chỗ Cục Dân chính rồi, tôi còn phải đợi Tề Bạch Mai và Vân Thành Nam nữa, chúng ta...lát nữa gặp rồi nói tiếp.”
Mặc Tu Nhân đè thấp giọng xuống, thậm chí nghe ra có chút.uất ức: “Em yêu à, em như vậy là không muốn nói chuyện với anh sao?”
Triệu Văn vương đang lái xe, mặt bình thản nhìn thẳng phía trước, anh ta tạo nghiệp gì mà bị ngược hết cả một đường như vậy chứ?
Bạch Cẩm Sương cảm thấy chính mình hít thở cũng không còn ổn định nữa, vội vàng xuống xe, làn gió mát lạnh thổi lên mặt cô mới khiến cho bình tĩnh lại một chút, cô hơi xấu hổ, nói: “Tôi...tôi không có ý đó!”
Tại sao tên Mặc Tu Nhân này lại biết cách trêu chọc người khác như vậy chứ! Cảm giác mới mấy năm không gặp, mà trình độ cua gái của anh ta đã vượt trội khi đó rồi!
Mặc Tu Nhân cười nhẹ: “Không có ý đó, vậy thì cô nói chuyện với anh nhé, có được không, anh thật sự rất muốn nghe giọng của em!”
Mấy lời nói như thế, ai mà từ chối cho nổi chứ!
Lâm Kim Thư đi gửi xe, Bạch Cẩm Sương cách Cục Dân chính không xa, tay cầm điện thoại, chân không ngừng đá vào bậc thang bên cạnh: “Anh...anh muốn nghe tôi nói gì chứ?”
“Em muốn nói gì cũng được!”
“Anh...anh nói một chủ đề đi, con người tôi rất vô vị, anh không nói ra một chủ đề thì tôi cũng không biết nói gì đâu!” Bạch Cẩm Sương nhỏ giọng nói, cúi thấp đầu, mặt vẫn còn đỏ ửng.
Lúc nói chuyện cùng Mặc Tu Nhân, cô cảm thấy mình giống như một thiếu nữ mới biết yêu vậy, tim cứ đập bình bịch, hồi hộp lạ thường.
Mặc Tu Nhân thấp giọng cười: “Từ lúc nào mà em trở nên xem nhẹ bản thân như vậy chứ, anh chưa bao giờ cảm thấy em vô vị cả...trong mắt anh, không cần biết là em làm gì, đều luôn rất thú vị..”
Bạch Cẩm Sương cảm thấy cả người cô bây giờ đều đang nóng lên: “Mặc Tu Nhân...anh nói chuyện đàng hoàng coi, tôi chịu không nổi!”
Mặc Tu Nhân tiếp tục chọc cô: “Chịu không nổi cái gì cơ? Anh nói gì sai rồi sao?”
Bạch Cẩm Sương có ý nghiêm mặt, giọng nói cũng trở nên cứng rắn hơn, nói: "Anh mà cứ như vậy thì tôi cúp máy thật đấy!”
Mặc Tu Nhân thấp giọng nói: “Em thế này đúng thật là khiến anh phiền muộn mà.”
Bạch Cẩm Sương chớp chớp mắt: “Phiền muộn cái gì cơ chứ?”
Giọng Mặc Tu Nhân hơi khàn, tựa như mang theo từ tính đầy quyến rũ, dụ hoặc người khác: “Bây giờ chỉ mới cách một cái điện thoại nói chuyện đơn giản thôi, mà em chịu không nổi rồi, vậy về sau gặp mặt rồi, anh còn làm mấy chuyện quá đáng hơn nữa thì em phải làm sao đây.”
Âm cuối bị anh kéo thật dài, trong chớp mắt, mặt của Bạch Cẩm Sương đỏ như máu.
Chuyện quá đáng hơn..quá đáng hơn cái gì cơ chứ...