*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tân Quốc Cường vốn không phải muốn bám lấy Triệu Văn Vương, chỉ là bốn người bọn họ vừa đến, cái gì cũng không biết. 

Anh ta căn bản không biết ngồi máy bay, có thể nói, là hỏi hết nguyên chặng đường, bị người ta làm ra vẻ mới đi được đến đây, rất khó mới kéo được một người như Triệu Văn Vương, thái độ của Triệu Văn Vương cũng không tệ, bọn họ mới không nỡ để Triệu Văn Vương đi, muốn trực tiếp hỏi con đường tiếp theo phải đi như thế nào. 

Triệu Văn Vương nghe được bốn chữ đá quý Tư Huyền, bị kinh ngạc. Anh ta nhìn một hồi, có chút nghi ngờ hỏi: “Chỗ anh hỏi là đá quý Tư Huyền?” 

Tần Quốc Cường vội vã gật đầu: “Đúng, anh biết đi như thế nào không? 

Triệu Văn Vương gật đầu, ánh mắt anh ta lóe qua một tia ánh sáng nhẹ: “Biết, tôi còn có bạn làm ở quý quý Tư Huyền, các anh đi đến đó làm gì?” 

Anh ta không nghĩ, mấy người này đi đến tiệm đá quý Tư Huyền để làm việc. 

Tân Quốc Cường ngại ngùng nói: “Phải không? Anh cũng có bạn làm ở đó à, không giấu anh mà nói, con trai tôi là nhà thiết kế lớn, nó làm ở tiệm đá quý Tư Huyền đó, lần này chúng tôi qua đây, là đặc biệt đến nhờ vả con trai tôi!” 

Triệu Văn Vương có chút nghi ngờ: "Con trai anh là ai?" 

Cả gương mặt tự hào của Tần Quốc Cường: “Con trai tôi là Tần Minh Xuân, nghe nói tiệm đá quý Tư Huyền rất nổi tiếng, anh nghe qua tên của con trai tôi chưa? Nó đang ở tiệm đá quý Tư Huyền.” 

Biểu cảm gương mặt Triệu Văn Vương một lời khó nói hết: “Nghe qua!” 

Anh ta cuối cùng cũng biết, tại sao nghe được cái tên quê mùa Tần Quốc Cường này lại thấy quen thuộc như vậy, lúc trước khi Bạch Cẩm Sương đi qua thôn Đại Loan, dẫn Tần Minh Xuân về, anh ta đại khái đã điều tra qua bối cảnh của Tần Minh Xuân, có thấy Bước qua tên Tần Quốc Cường này. 

Tần Quốc Cường nghe được lời này, cả mặt rạng rỡ: "Phải không? Xem ra con trai tôi cũng khá nổi danh đấy chứ!” Triệu Văn Vương: "." 

Tự tin như vậy có thật sự tốt không? Chú hại! 

Tần Quốc Cường không biết cách nghĩ của Triệu Văn Vương, cười hỏi: "Thế anh nói cho tôi biết, tiệm trang sức đá quý Tư Huyền đi như thế nào!” 

Triệu Văn Vương đau đầu: “Anh đợi một chút, tôi nói một câu với ông chủ của tôi, rồi mới nói với anh đi như thế nào!” 

Mặc Tu Nhân vốn đang đứng ở một bên đợi Triệu Văn Vương nói xong chuyện với những người lạ này, một bộ dạng người lạ cấm gần, cộng thêm trước sân bay nhiều người, anh cũng không chú ý nghe, căn bản không biết Triệu Văn Vương và Tần Quốc Cường đã nói gì. 

Thấy được Triệu Văn Vương qua, trực tiếp mở miệng: “Đi!” 

Phần lưng của anh thật sự đau rất dữ dội, nếu như không phải lo lắng cho Bạch Cẩm Sương, anh chắc chắn sẽ không vội vàng về Trà Giang. 

Triệu Văn Vương nói nhỏ: “Tổng giám đốc Mặc, anh đợi một chút, có chút việc cần báo cáo với anh, mấy người đó, là người nhà của Tân Minh Xuân!” 

Nhất thời Mặc Tu Nhân không nhớ ra người tên Tân Minh Xuân này, hơi nheo mày: “Tần Minh Xuân?” Triệu Văn Vương gật đầu: “Đúng vậy, chính là nhà thiết kế mà cô Bạch từ thôn Đại Loan dẫn về!” Nghe anh ta nói như vậy, Mặc Tu Nhân bỗng chốc nhớ ra: "Thể thì có liên quan gì đến chúng ta?” 

Triệu Văn Vương nói: “Đúng là không có mối quan hệ trực tiếp gì, nhưng mà, bọn họ hỏi tôi làm thế nào đi đến tiệm trang sức đá quý Tư Huyền, tôi có chút lo khi bọn họ qua đó sẽ làm phiền đến cô Bạch!” 

Triệu Văn Vương thấy qua vô số người nông thôn, nhìn thì thấy thật thà, nhưng thực tế, rất dễ dàng bị lợi ích lợi dụng, bởi vì không có văn hóa, tùy tiện chút là sẽ bị người ta cám dỗ. 

Tình trạng của Tần Minh Xuân, lúc trước Triệu Văn Vương điều tra qua, đại khái là nắm được tình hình, Tân Minh Xuân còn thiếu tiền của Bạch Cầm Sương, cả nhà của cậu ta đến, đang nghĩ gì chứ? Không lẽ định nhờ cô Bạch tiếp tế bọn họ chứ! 

Nói thật, Triệu Văn Vương theo Mặc Tu Nhân mấy năm nay, trên thương trường thấy qua rất nhiều người, bạn vĩnh viễn không thể xem thường giới hạn bộ não con người. 

Mặc Tu Nhân nghe được lời này, mắt nhìn chỗ khác: “Như vậy, anh tra một chút địa chỉ Cầm Sương sắp đặt cho Tân Minh Xuân, trực tiếp giúp những người này kêu một chiếc xe, tiền bọn họ lên xe, nhờ người nói với Tân Minh Xuân nói một tiếng, còn những việc khác thì không cần quản nữa!” 

Mắt của Triệu Văn Vương nhìn qua, cho nên, ý của tổng giám đốc Mặc, trực tiếp đưa người đến Tần Minh Xuân? 

Mà chẳng qua cũng đúng, những người này vốn không có quan hệ gì với bọn họ. 

Triệu Văn Vương đã điều tra qua Tân Minh Xuân, tư liệu còn ở trong hòm thư của anh ta, anh ta rất nhanh đã tìm thấy địa chỉ, giúp những người này gọi một chiếc xe, sau đó, anh ta qua đó nói tình hình cho Tân Quốc Cường biết, cho bọn họ trực tiếp lên xe, thì có thể đến địa chỉ nơi ở của Tần Minh Xuân. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play